Chương 1: Hoa đào nở quá đáng thương

348 6 0
                                    


Hoa đào trong cuộc đời Nhan Thế Ninh ít đến đáng thương, đáng thương đến mức nàng sống qua mười tám năm đầu cũng chưa nhìn thấy đóa nào nở rộ.

Nghĩ đến nàng cũng không xấu, không khiếm khuyết, đầu óc bình thường, dung mạo cũng thuộc hàng thượng phẩm, nhưng vì sao lại không có đến một người hỏi thăm? Nguyên nhân này chỉ có thể nói là nghiệp chướng!

Nhan Thế Ninh là dòng chính nữ của tể tướng đương triều Nhan Chính, nghe qua thật là phong quan vô hạn (nở mày nở mặt), kì thực hết sức bi thống, chỉ vì chính thê của Nhan Chính không chỉ có một mình mẹ nàng, vì vậy dòng chính nữ này của nàng cũng không phải là độc nhất vô nhị.

Nhan Chính xuất thân bần hàn, mười năm trời gian khổ học tập, chỉ có vợ cả Dung thị cùng bầu bạn, giúp nhau lúc hoạn nạn, cực kỳ ân ái. Ai ngờ, đợi đến lúc hắn đề tên bảng vàng, làm quan trên điện, lại bị Khang Hoa quận chúa liếc mắt nhìn trúng.

Một bên là tình cảm sâu nặng, một bên là tiền đồ gấm vóc, Nhan Chính nhiều lần khó xử, nhiều lần vật lộn, cuối cùng lại muốn giữ lại cả hai, đem hai người cùng làm bình thê.

Vốn tưởng rằng kết quả sẽ viên mãn, ai dè đêm tân hôn ngày ấy, Dung thị thu thập hành lý trở về quê, sau đó không hề quay trở lại. Cho dù sau đó đã sinh hạ được một nữ nhi.

Thời gian sau đó, hơn phân nửa Nhan Chính ở kinh thành cùng quận chúa, thỉnh thoảng mới về nhà cha mẹ vấn an, cũng không phải hắn không nhớ nhung thê tử, mà là quận chúa quá cường thế, luôn luôn ngăn cản.

Đảo mắt đã qua mười năm, Dung thị vất vả cực nhọc với công việc nhà đã bị nhiễm phong hàn, thuốc cùng châm cứu cũng không có hiệu quả, cuối cùng cũng xuống hoàng tuyền. Sau khi Nhan Chính biết được, khóc mãi không dứt. Sau đó đưa trưởng nữ đến kinh thành.

Một năm kia, Nhan Thế Ninh mười sáu tuổi.

Mười sáu tuổi, vốn là tuổi các bà mai đập nát bậc thềm cửa, nhưng thân phận hiện tại của nàng xác thực là rất bất tiện, khiến người ta khó xử. Nếu như nói cao quý, nàng cũng là dòng chính nữ của tể tướng, nhân gia bình thường tuyệt đối không dám hy vọng xa vời. Nhưng cao quý này lại nên bàn bạc lại, dù sao nàng đúng là dòng chính nữ, nhưng trong phủ tể tướng còn có một dòng chính nữ nữa, mà phía sau đó lại là quận chúa, là con út của phủ Vương gia, thực lực hùng hậu.

So sánh với họ, Nhan Thế Ninh nàng không nơi nương tựa, lẻ loi một mình. Vì vậy, những nhà quan to hiển vinh chân chính, cũng đều không muốn cưới một người như nàng. Chỉ đem ánh mắt nhìn đúng một người khác trong Tướng phủ theo bọn họ mới là dòng chính nữ chính cống.

Cứ như vậy, Nhan Thế Ninh dây dưa ở kinh thành hai năm, mãi vẫn không có người hỏi han.

Lúc rảnh rỗi, Nhan Thế Ninh tổng kết ra hai điểm:

Một: Quá lứa mà chưa lập gia đình, không phải ở trên cao, dưới thấp cũng không phải chính là đầu sỏ gây nên.

Hai: Dạo này, chuyện gì cha cũng nói với nương đứng ở sau, chuyện thành thân cũng không ngoại lệ.

Nhưng cho dù bản thân một ngày lại lớn hơn một ngày, thành một bà cô lỡ thì, Nhan Thế Ninh cũng không quá để ý, lúc người khác tỏ vẻ đồng tình với nàng, nàng cũng chỉ cười mà không nói, tiếp tục trưng ra một bộ dạng hiền lương thục đức.

Dung thị trước khi lâm chung đã nói rằng: "Kinh thành không giống như Tuyên Thành, sau khi con đi, không thể mặc sức tùy hứng, Khang Hoa quận chúa không phải là người dễ chọc, nếu như con làm bậy, nhất định nàng sẽ truy cứu! Con phải thận trọng từ lời nói đến việc làm!

Vì thế, Nhan Thế Ninh quả thật bắt đầu thu liễm tính tình, khiêm tốn nhẫn nhịn, chỉ trưng ra bộ dạng hiền lương thục đức khiến người ta vui vẻ!

Vừa bắt đầu nàng có chút không quen, có trời mới biết nàng đã từng là người giương nanh múa vuốt cỡ nào, chuyện thục nữ cười không được hé răng linh tinh, thật tình là nàng cũng không có nửa văn tiền quan hệ.

Cũng may, giả bộ một chút, cũng thành thói quen.

Mà trong hai năm này, có lẽ việc mọi người trong lúc rỗi rãi nói đến nhiều nhất là Nhị tiểu thư của Tướng phủ, nhưng chỉ cần nói đến Nhan Thế Ninh, không ai không lên tiếng khen ngợi: "Nàng ấy xác thực là xứng với bốn chữ hiền lương thục đức!"

Đương nhiên, nửa phần sau cũng phải thêm một câu: "Chỉ đáng tiếc, thủy chung cũng không thể xuất giá".

Đáng tiếc sao? Không cảm thấy. Có trời biết đất biết Nhan Thế Ninh cực kì hưởng thụ cuộc sống độc thân của mình, nàng thậm chí đã chuẩn bị làm người cô độc cả đời.

Nhưng rất dễ nhận thấy, đây là không thể. Nhưng không, rất nhanh đã có người ngại nàng cản trở họ rồi.

Nhan Thế Ninh phe phẩy quạt nhìn trời: Hóa ra, việc thành thân cũng có người cản đường!

PHU QUÂN, KIỀM CHẾ CHÚT! - Tô Hành NhạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ