Tại Hưởng thấy Doãn Khởi đột nhiên té ngã, hốt hoảng đưa tay ra ôm lấy eo cậu, làm cho cậu tựa vào lòng mình, ánh mắt hung dữ trừng về phía Hân Dư khiến cô ta không thoải mái nghiêng đầu đi.
"Hân Dư, cậu cũng hơi quá..."
"Câm miệng!"
Điền Lộ Lộ đang muốn nói chuyện liền bị tiếng quát của Hân Dư dọa cho nín bặt.
Buổi họp lớp cứ thế tan tành trong không khí giương cung bạt kiếm, nếu không phải Hân Dư là con gái, Tại Hưởng thật muốn tát cho cô ta một bạt tai!
Lưu Vũ cũng không vui vẻ gì trước thái độ của vợ mình, vội đưa ánh mắt xin lỗi về phía Tại Hưởng. Chẳng qua, Tại Hưởng nào có tâm tình mà nhìn những kẻ đáng ghét này nữa? Người trong ngực khuôn mặt đỏ bừng, trên má giống như có một vết trầy. Hắn đau lòng muốn đỡ Doãn Khởi dậy, nhưng cho dù cậu đang say thì vẫn còn biết mình là một người đã có chồng, vội tách ra khỏi người Tại Hưởng.
"Để... tớ tự đi!"
Doãn Khởi loạng choạng đi ra ngoài, Tại Hưởng sợ cậu té ngã nên theo sát phía sau, tay vẫn luôn đưa tới trước phòng khi cậu không cẩn thận bị trượt chân. Hắn lẽ ra phải hỏi thăm cậu nhiều hơn trong khoảng thời gian qua, nhưng lúc ấy thật sự quá bận, cơ nghiệp của gia đình suýt chút nữa không giữ được, vậy nên mới trễ nãi không gọi cho cậu.
Lúc này, hắn sâu sắc hiểu được thế nào là đến chậm một bước, hối hận cả đời.
Nếu hắn tỏ tình sớm hơn... Mới nghĩ tới đó, Doãn Khởi đột nhiên ngồi xổm xuống bên vệ đường nôn khan mấy tiếng.
"Không sao chứ?"
Tại Hưởng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu. Ngày trước làm tiệc tất niên ở nhà một người bạn, cậu cũng uống nhiều thế này, tửu lượng thì kém mà cứ thích học đòi người ta, kết quả phải để hắn cõng ra xe, đưa về tận nơi. Tại Hưởng có chút nhớ khoảng thời gian đó, lúc Doãn Khởi còn rất thân cận với hắn.
"Sao tớ lại khổ thế này... hức..."
Doãn Khởi cảm nhận được sự quan tâm của Tại Hưởng, không hiểu sao hốc mắt cay xè, tủi thân bắt đầu sụt sịt không ngừng.
"Tớ ghét phải lấy... ọe..."
Lần này chưa nói xong hết câu đã cúi đầu xuống, bởi vì trong bụng vốn dĩ không còn thứ gì khác ngoài rượu cho nên phun ra toàn chất lỏng, mùi rất khó ngửi.
Tại Hưởng cứng đờ nhìn khuôn mặt tèm nhem nước mắt nước mũi của Doãn Khởi, có một loại xúc động muốn ôm cậu vào trong ngực, nhưng cuối cùng cánh tay giơ lên chỉ có thể đặt xuống mái tóc mềm mượt, lòng bàn tay khẽ vỗ về như đang dỗ giành một chú cún con.
"Được rồi, đừng khóc nữa"
Doãn Khởi càng nghe càng khóc nhiều hơn, chỉ là không có la hét ầm ĩ, mà là lẳng lặng rớt nước mắt.
"Tớ không muốn về nhà..."
Khuôn mặt xinh đẹp lúc này vì rượu mà ửng hồng, đôi mắt rưng rưng nước, cộng thêm giọng mũi khàn khàn không rõ làm cho người đối diện thoáng đau lòng. Tại Hưởng lục trong túi áo khoác tìm khăn giấy, đưa tay bóp mũi Doãn Khởi rồi lắc lắc mấy cái, giọng trách móc:
BẠN ĐANG ĐỌC
[chuyển ver][hopega] BẢO BỐI,Em chạy không thoát (Hoàn)
RomanceBố cậu nợ nần chồng chất, đem cậu bán cho một người đàn ông xa lạ làm vợ. Anh nói anh không yêu cậu, vậy vì sao luôn cố chấp giữ cậu bên người ? Bốn năm khước lục chia xa, lần nữa gặp lại, liệu có phải là duyên nợ ? Anh nói: "Mẫn Doãn Khởi, em chạy...