Trịnh Hạo Thạc nhìn bàn tay nhuộm đầy máu tươi của mình, bản thân anh không cảm thấy đau đớn mà chỉ có chua xót. Kim Nam Tuấn vừa bị thương, Doãn Khởi liền lo lắng chạy đến bên cạnh hắn ta, cậu thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt về phía anh một lần. Mở miệng đóng miệng đều là những lời muốn vạch rõ quan hệ giữa bọn họ. Cậu vội vàng như vậy, là vì sợ Kim Nam Tuấn hiểu lầm sao?
Vừa rồi sắc mặt cậu tái nhợt, rõ ràng đã bị lời nói của anh tổn thương. Dù cậu luôn tỏ ra mình rất mạnh mẽ không cần người khác đến bảo vệ, nhưng nội tâm vẫn luôn yếu ớt dễ bị đâm thủng như vậy.
Anh thật không hiểu trước kia vì sao cậu lại rời bỏ anh, lựa chọn số tiền mà Trịnh Khải đưa? Tuy anh chỉ ở bên cạnh cậu mấy tháng, thời gian cũng không lâu, nhưng anh có thể khẳng định cậu không phải kẻ tham tiền như mạng. Lí trí muốn đứng về phía cậu, chỉ là những lời cậu nói với Trịnh Khải vẫn luôn vang vọng trong đầu anh, bảo anh phải làm như thế nào mới tốt?
"Tôi muốn một triệu đô, ông có thể cho tôi sao?"
Trong lòng cậu, anh chỉ đáng giá một triệu đô? Chính là rẻ như vậy? Thời điểm nghe được lời này, Trịnh Hạo Thạc cơ hồ giận đến mức bóp nát điện thoại, nhưng như vậy cũng không thể thay đổi được sự thật cậu đã rời đi!
Trịnh Hạo Thạc nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh khiến người ta đau lòng đang không ngừng tràn vào đại não. Anh ngồi vào trong xe rồi nhấn ga chạy đi, tùy tiện để máu chảy dọc theo bàn tay thấm xuống vô lăng.
Xe dừng lại cách nhà của Mẫn gia khoảng mười mét, chỉ thấy Kim Nam Tuấn đang nói chuyện với gì đó với dì Mẫn, thân ảnh mà anh muốn nhìn đến cũng không có xuất hiện.
Đợi Kim Nam Tuấn lái xe đi rồi, Trịnh Hạo Thạc mới đến bấm chuông. Hôm nay, anh nhất định phải đem Doãn Khởi trở về, cho dù là phải uy hiếp cậu. Anh không thể chấp nhận việc cậu cùng người đàn ông khác thân mật thêm một phút nào nữa.
Dì Mẫn nghĩ là Kim Nam Tuấn quên cái gì nên quay lại tìm bà, khi ra mở cửa nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc thì đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt hiền hòa chợt trở nên khó coi:
"Trịnh gia các người lại đến đây làm gì?"
Tuy không được người chào đón nhưng trên mặt Trịnh Hạo Thạc vẫn bình tĩnh không xuất hiện bất kì biểu tình gì, lạnh nhạt hỏi:
"Doãn Khởi ở đâu?"
"Cậu hỏi làm gì? Chúng tôi không chào đón Trịnh gia, mời đi cho!"
Dì Mẫn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hận không thể khoét mấy lỗ lên trên gương mặt đẹp đẽ của người đối diện. Nếu không phải tại người này, Chung Quốc sao có thể xảy ra chuyện? Còn nhớ nó đêm nào nằm ngủ cũng gặp ác mộng! Doãn Khởi cũng vì nhà họ Trịnh mà phải bỏ ra nước ngoài suốt mấy năm trời. Hiện tại, đứa trẻ này vừa trở về chưa được bao lâu liền bị chọc tức, suýt chút nữa ngất xỉu, tâm trạng mới ổn hơn một chút, Trịnh gia đã tìm đến tận cửa rồi! Ai biết nếu để bọn họ gặp nhau thì cháu của bà sẽ lại gặp phải chuyện kinh khủng gì?
"Phiền dì nói với Doãn Khởi, giấy ly hôn tôi vẫn chưa ký. Nếu cậu ấy từ chối gặp, vậy tôi sẽ rời đi."
Trịnh Hạo Thạc chậm rãi nói, âm giọng cũng không còn mang theo khí tức áp bách người khác, nhưng lại làm dì Mẫn giật nảy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[chuyển ver][hopega] BẢO BỐI,Em chạy không thoát (Hoàn)
Roman d'amourBố cậu nợ nần chồng chất, đem cậu bán cho một người đàn ông xa lạ làm vợ. Anh nói anh không yêu cậu, vậy vì sao luôn cố chấp giữ cậu bên người ? Bốn năm khước lục chia xa, lần nữa gặp lại, liệu có phải là duyên nợ ? Anh nói: "Mẫn Doãn Khởi, em chạy...