Chap 6

5.9K 124 0
                                    

Duy : "không có gì là không thể hết, nếu thật sự như vậy cô phải cân nhắc kỹ lưỡng đừng làm tổn thương cô ấy và cũng đừng ngộ nhận tình cảm của mình".

Phương Ngọc : "ừm, tôi hiểu rồi, cám ơn anh".

Duy : "cho dù tình cảm cô ấy dành cho cô là gì thì cô cũng hãy trân trọng những người yêu thương mình".

Phương Ngọc rất có tình cảm với con chó bị thương này, nay nó đã hồi phúc không chăm sóc vết thương cho con chó nữa thì Duy sẽ không còn cơ hội gặp Phương Ngọc nữa nên anh ta xin Phương Ngọc cho anh ta nuôi con chó, như vậy thỉnh thoảng Phương Ngọc sẽ đến thăm nó, anh ta sẽ có cơ hội gặp Phương Ngọc.

................................................�� �................

Những ngày sau đó Phương Ngọc cứ suy nghĩ hoài lý do cô Bảo Trân lại như vậy nhưng thật tình nghĩ không ra.

Cô Bảo Trân nhớ Phương Ngọc, lại hay đau buồn, hay khóc, lại ít ăn, ít uống đến nỗi sức khỏe suy sụp đỗ bệnh. Hôm đó cô Bảo Trân sốt cao, mắt mờ, tay run, người nóng không thấy gì hết cô Bảo Trân bấm số 11 gọi cho bác sĩ Cao nhưng lại bầm nhấm số 1 gọi cho Phương Ngọc.

Cô Bảo Trân : "bác sĩ Cao hả, tôi Bảo Trân đây, tôi đang bị sốt rất cao, rất mệt mỏi, không làm gì được, đi cũng không nổi, đến khám cho tôi với".

Nghe xong Phương Ngọc liền cúp máy chạy đến tiệm thuốc mua thuốc giảm sốt và chạy ra chợ mua đồ nấu cháo cho cô Bảo Trân.

Đến nhà thì cửa không khóa, cô Bảo Trân thì sốt mê man trong phòng, mơ mơ màng màng không thấy gì hết. Phương Ngọc đến nhưng cô cứ tưởng bác sĩ Cao đến.

Phương Ngọc lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô Bảo Trân, sốt đến 39 độ. Phương Ngọc lấy miếng dán hạ sốt dán cho cô Bảo Trân rồi đi nấu cháo để cô ăn rồi uống thuốc.

Trong lúc chờ cháo chín, Phương Ngọc ngồi bên cạnh cô Bảo Trân, cảm thấy hơi chạnh lòng.

Người sốt thì nên mặc đồ thông thoáng để tỏa nhiệt nên Phương Ngọc mới lấy tấm mền cô Bảo Trân đang đắp ra, tay phải cô Bảo Trân đang cầm cái gì đó.

Phương Ngọc cầm tay cô lên, nhẹ nhẹ mở ra thì ra đó là cái mà Phương Ngọc đã mua tặng cô ở Đà Lạt. Không biết cô viết gì trong cái lọ đó. Phương Ngọc muốn mở ra xem nhưng lại muốn tôn trọng sự riêng tư của cô. Nhưng trong cái lọ không có tờ giấy, tờ giấy đã bị cô vò nát trong tay cô. Phương Ngọc mở ra xem, các chữ đã bị mờ đi một chút do bị vò nhưng vẫn đọc được.

"I love you, love you so much, do you know Phương Ngọc?".

Bất giác Phương Ngọc rơi nước mắt, thì ra là cô đã yêu Phương Ngọc, cô đang chịu biết bao đau khổ, dằn xé mà Phương Ngọc vô tư không biết gì hết, vô tình làm tổn thương cô.

Cháo chín, Phương Ngọc múc ra chén, mang lên cho cô Bảo Trân. Đúng lúc đó cô Bảo Trân dần tỉnh lại.

Phương Ngọc đúc từng muỗng cháo cho cô Bảo Trân. Hai người vẫn im lặng, cô Bảo Trân vẫn còn mệt nên chưa nói được gì.

Ăn hết chén cháo, cô cảm thấy khỏe hơn, Phương Ngọc đưa thuốc cho cô uống.

Phương Ngọc : "phải biết chăm sóc mình chứ, có giận hờn ai thì cũng đừng hành hạ mình như vậy, làm như vậy người khác cũng sẽ cảm thấy đau đấy cô biết không?".

Cô Giáo Và Lớp TrưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ