{ năm ; khúc đồng dao của tử tù nhớ vầng trăng khuyết nửa }

307 68 6
                                    

Tiểu Mân sinh ra trong một gia đình ba đời làm nô bộc, vốn là tầng lớp thấp kém nhất, luôn nằm ở đáy xã hội. có những đứa trẻ hằng ngày bị quất roi mây lên da thịt vì dám học chữ, hay chỉ đơn giản vì bước nhanh hơn chủ nhân mà bị chặt đứt gót chân. Tiểu Mân không thể nói rằng mình sống sung sướng hơn những người khác. Nhưng niềm vui của nó là được chạy theo phụ thân giúp bổ củi, nấu nước, thậm chí phải giả vờ ngu ngốc hơn vị nhị thiếu gia ngu ngốc của nó cũng không sao.

cho đến một ngày nọ, nó cứu được một ca ca khỏi móng vuốt của loài hổ. nghe nực cười thật, làm sao đứa trẻ mới mười tuổi đầu lại quật ngã một con hổ để cứu một thư sinh đã hai mươi mấy tuổi. nhưng quả không sai. Tiểu Mân phấn khích về khoe với phụ thân, trong tay là nhành hoa hạnh đào đã nở rộ, sẵn tiện ngắt trộm từ nhà một địa chủ nào đấy.

"huynh ấy bảo con gọi là Duẫn Kỳ ca ca," Tiểu Mân hồi tưởng nụ cười hiền lành của người nọ, tự hào vô cùng. "còn hẹn con khi lớn lên thì đến hoàng cung tìm huynh ấy." thế nhưng phụ thân Tiểu Mân ngồi bên cạnh chẳng những không vui mừng, ngược lại còn sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch. ông run rẩy nắm chặt bả vai Tiểu Mân, buộc nó kể lại tường tận mọi chuyện. nghe đến chuyện con hổ, ông càng sợ đến tứ chi xụi lơ, ngã phịch xuống sàn nhà lạnh ngắt. "Tiểu Mân, con có bao giờ nghe đến tướng sĩ nhỏ tuổi chưa?" ông thất thần hỏi, trước vẻ lo lắng của đứa con trai duy nhất.

tương truyền, giữa muôn vàn những câu chuyện dân gian tại Joseon, có một sự tích về vị tướng sĩ nhỏ tuổi. mạnh khỏe như gấu, nhanh nhẹn như hổ. cho dù có bị thương nặng đến mức nào, chỉ cần ngủ một đêm đều có thể khỏe lại. đó chính là đại tướng trong thiên hạ. nghe qua có vẻ thật đáng để mơ ước, nhưng vào thời đại mà phân biệt giai cấp đã thấm nhuần vào tư tưởng như thể đó là một phong tục truyền thống, sự xuất chúng sẽ đồng nghĩa với rất nhiều tai họa.

đối với tầng lớp quý tộc, chỉ có quân vương mới đủ tư cách để xuất chúng hơn người. trong mắt quân vương, lại càng như vậy.

"vậy nếu không thể nhẫn nhịn thì sao ạ?" Tiểu Mân ngây ngô hỏi. phụ thân nó thấp giọng, mắt ông vằn đầy tia máu. "thì mọi người sẽ chết, Tiểu Mân. tướng sĩ nhỏ tuổi sẽ chết. mẫu thân, phụ thân, cả những người mà tướng sĩ yêu thương nhất đều sẽ chết."

"nhưng cha ơi, đã có tướng sĩ bảo vệ rồi, ai có thể giết họ?"

ông áp lòng bàn tay chai sạn lên bầu má tròn của Tiểu Mân, khẽ vuốt mớ tóc lòa xòa của nó ra sau vành tai. "là quân vương, con à."


Tiểu Mân đã không để tâm nhiều đến truyền thuyết này. mặc dù vậy, nó vẫn nghe theo lời phụ thân, nhẫn nhịn mọi lúc có thể và học cách an phận làm một nô bộc. nhưng đó là trước khi phụ thân và mẫu thân nó bị chủ nhân giết chết. họ bị vu oan tội ăn cắp. hiển nhiên, chẳng một ai chịu lắng nghe tiếng khóc than của phận tôi tớ. Tiểu Mân lúc đó đã mười lăm tuổi. một mạng đổi một mạng, đối với nó là sự trao đổi công bằng.

kể từ đó, Tiểu Mân trở thành kẻ bị quan phủ truy nã, lang thang khắp xứ.

trên đường đi, Tiểu Mân gặp nghèo giúp nghèo, dẫu bản thân nó cũng thiếu thốn và phải nhịn đói như bất kỳ người dân nào. sau đó thì cướp giàu giúp nghèo, thậm chí còn lẳng lặng đi trừng phạt bọn nhà giàu ức hiếp dân chúng và dùng tiền để mua chuộc quyền lực. trong lòng dân, bắt đầu xuất hiện tin đồn về chàng tướng sĩ nhỏ tuổi. tin đồn lan rộng ngày càng nhanh, các thiếu nữ đều mơ mộng được một lần diện kiến. họ nào hay biết rằng trong lòng Tiểu Mân trước giờ vẫn chỉ có duy nhất hình bóng một người, chính là Duẫn Kỳ ca ca.

ai nhớ về ai (khi nắng tắt đêm về)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ