Cuộc sống tươi đẹp của Junghwa, sau khi gặp gỡ Hyojin lưu manh, bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng.
Mỗi ngày sáng sớm đi làm, ở dưới lầu đều có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Hyojim, tay vươn ra mở rộng cửa chiếc xe Humer cũ, nói muốn đưa cô đi làm. Đương nhiên, cô không hề để ý đến Hyojin, trực tiếp leo lên xe bus.
Nhưng mà dọc theo đường đi, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc xe Hummer màu đen kia, mãi cho đến khi cô xuống khỏi xe bus, đi bộ đến cửa công ty, Hyojin mới vội mở cửa xuống xe, chẳng nói chẳng rằng đưa cho cô một túi đồ ăn sáng nóng hổi, rồi mới chịu rời đi.
Một lần, hai lần, đằng đẵng một tháng trời như thế…… Lúc đầu, chân mày Junghwa cũng chẳng buồn nhăn lại, trực tiếp ném đi, nhưng về sau, cô có vài phần do dự, bởi vì vừa lãng phí đồ ăn, lại vừa không hợp với bản tính tiết kiệm của mình! Một lần tình cờ, cô mở gói đồ ăn ấy ra, phát hiện bên trong đều là những món mà mình thích, hơn nữa Hyojin chuẩn bị mọi thứ đều hết sức tỉ mỉ, ngay cả món trứng cút vàng ngậy cũng cho kèm thêm nữa.
Sau một lần do dự như thế, những bữa sáng về sau đều may mắn thoát nạn cả. Mỗi ngày Hyojin đều mang đến những bữa sáng khác nhau, vài tuần liên tục không hề lặp lại khiến Junghwa không thể không thừa nhận, Hyojin đúng là lợi hại.
Sáng sớm và tan làm, cô lúc nào cũng thấy Hyojin đứng chờ trước cổng, sau đó lặp lại quy trình như ban sáng.
Một tháng, hai tháng, rốt cuộc đến tháng thứ ba, Junghwa không sao nhịn được nữa, hỏi lý do vì sao Hyojin lại làm như vậy?
-“Tôi muốn gì, chẳng lẽ em còn không biết sao?”
Hyojin vẫn cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời như cũ, mang theo trong đó ba phần chân thành, bảy phần trêu chọc.
Khuôn mặt Junghwa không biết vì sao bỗng nhiên ửng hồng.
-“Junghwa, tôi thích em, tôi muốn theo đuổi em!”
Hyojin lớn tiếng tuyên bố, đúng lúc ấy công ty đang chuẩn bị tan làm, bao nhiêu người ra ra vào vào đều là đồng nghiệp của cô, ai nấy đều đã quá quen thuộc với cô gái Hyojin điên cuồng theo đuổi cô này, thế nên khi nghe thấy câu nói đó, mọi người liền đồng loạt nở nụ cười trêu chọc khiến người vốn nổi tiếng là người điềm tĩnh, khiến nhường như Junghwa mất sạch mặt mũi.
-“Hyojin, cô không cần phải làm như vậy.” Junghwa cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh.
-“Cô không phù hợp với yêu cầu của tôi, cô đừng lãng phí thời gian nữa.”
-“Vậy em… thử nói xem em có những yêu cầu gì đi?”
-“Người yêu mà tôi muốn tìm, thứ nhất phải có tiền, thứ hai phải có nhân phẩm tốt, mà cả hai thứ này cô đều không có!”
Junghwa chỉ chỉ xe của Hyojin, nghe Hyojin nói rằng, xe này là của anh rể cô cho, mà theo miệng em họ, cô cũng biết, văn phòng thám tử kia làm ăn cũng không được tốt lắm, thế nên rất rõ ràng, người đàn ông này không có tiền.
-“Tiền, thứ này có gì quan trọng chứ?” Vẻ mặt Hyojin vẫn nửa cười nửa không như trước.
-“Hơn nữa, em nói nhân phẩm của tôi không tốt, tôi không thừa nhận. Trước giờ Hyojin tôi chưa từng đùa giỡn với chuyện tình cảm, cũng luôn luôn tôn trọng phụ nữ….Này, tôi còn chưa nói hết, sao em đã bỏ đi như vậy?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Chinh Phục Nữ Nhân Cao Lãnh (LeJung)
FanfictionMột câu chuyện tình yêu đầy những bất ngờ thú vị, chuyện cũng là một lời tâm sự về câu chuyện tình mà người ta dễ nhận ra đây là chân lý muôn thuở của yêu thương. Khi tình yêu đến, dù là nước lọc vô vị cũng khiến say lòng người. Khi tình yêu đi, ngọ...