Chap 5

173 4 0
                                    

5: Phát triển

Anh ngốc, anh quả thật rất ngốc, về điểm này anh đến bây giờ còn phải cảm kích mẹ anh minh thần võ, một câu mắng tỉnh anh đồng thời cũng đem phòng mua luôn, với tiền lương hiện tại cùng giá phòng bây giờ, anh phải không ăn không uống ba mươi năm mới mua được nhà.

Ngô Cảnh An không quá thích thu dọn nhà, anh quy kết, là một đại lão gia không nên nhiều chuyện như đàn bà vậy. Trên bàn, tủ để giày, TV, máy tính bàn kết một lớp bụi thật dày, anh cũng làm như nhìn không thấy. Thật sự không chịu được, cũng phải ngày nào đó thời tiết đặc biệt tốt, tâm tình đặc biệt vui vẻ mới có thể lau vài lượt. Nhưng có một việc, dù anh có mệt cũng không chê phiền toái, đó là đem chăn phơi nắng.

Cuối tuần anh về nhà, chỉ cần bên ngoài có chút nắng, anh đều phải đem toàn bộ chăn trong nhà ra phơi, tiếp thu ân trạch của mặt trời.

(Chỉ cái ơn lớn, như mưa nhuần tưới khắp nơi.)

Buổi tối ngủ trong chăn gối mềm mại đã phơi nắng thơm tho, cảm giác như ánh mặt trời ở trong chăn lộ ra, đem những tâm tình tối tăm của anh phơi nắng ấm, thoải mái, thật là thoải mái.

Ngày hôm sau, Ngô Cảnh An gọi điện thoại cho Tưởng Lộ, hẹn cậu ta đi sân vận động xem trận đấu.

Đầu kia điện thoại, Tưởng Lộ sửng sốt hồi lâu, cuối cùng kêu một tiếng, An Tử, cậu là cha ruột tôi.

Tưởng Lộ là người bạn tốt duy nhất trong vòng của Ngô Cảnh An, bộ dáng không tồi, bởi vì làn da đặc biệt trắng mà bị gọi là "tiểu bạch kiểm", còn nhớ lúc vừa quen biết, hắn còn tán tỉnh mình. Chẳng qua, hắn đặc biệt điên, đôi khi lên cơn nói hắn giống chó hoang cũng không đủ, không phải dạng phàm phu tục tử như Ngô Cảnh An có thể điều khiển được.

(những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo, yếu ớt. Còn được hiểu là trai bao)

Gặp vài lần, Ngô Cảnh An liền quyết đoán cự tuyệt đề nghị hẹn hò của cậu ta, nói đến mức làm Tưởng Lộ lúc đó ngồi trong quán cà phê khóc lên, mắng anh không có lương tâm.

Mặt Ngô Cảnh An lúc đó, chỉ còn kém không cắm vào trong đũng quần tránh đi.

Ai biết ngày hôm sau, cậu ta làm như không có gì gọi điện thoại tới, nói gì mà không thành người yêu thì làm bạn bè, tôi rất thiếu bạn bè, cậu giúp tôi, đồng ý với tôi đi.

Lúc ấy anh nói thế nào giờ đã quên, dù sao sau đó anh liền thật sự cùng hàng này làm bạn bè. Thường hẹn nhau đi chơi bóng, uống chút rượu, dù sao thì một mình cũng tịch mịch.

Tới điểm hẹn, Tưởng Lộ không thể tin được mà vỗ vỗ bả vai anh, "Bạn hữu, cậu thông đồng với phe vé hả?"

"Không." Ngô Cảnh An không đổi sắc mặt xê dịch về phía trước, né tránh cánh tay cậu ta, "Một..." nghĩ lại có nên gọi Cao Phú Soái là bạn không, nên, dù sao chỉ là một xưng hô không có gì phải rối rắm, "người bạn đưa."

Tưởng Lộ không tin, "Người bạn kia có ý với cậu hả?"

"Đừng đoán mò!" Không phải có ý với tôi, là có ý với đồng nghiệp tôi."Vài trăm tệ một vé mà hắn còn đưa cho cậu hai vé, không phải hắn muốn hẹn cậu đi xem bóng, cậu không thích hắn nên hẹn tôi đấy chứ?"

Có ngon bẻ thẳng tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ