18

34 3 0
                                    

18: Trắc trở sống lại

Một giờ sau, Ngô Cảnh An di đế giày dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tưởng Lộ, tụ tập bạn bè cũng được.

Tưởng Lộ nhìn thấy anh, ánh mắt mờ ám cười lưu manh, "Ăn mặc như vậy, muốn quyến rũ ai?"

Ngô Cảnh An đặt mông ngồi trên cái gối in ảnh hắn và honey nhà hắn hôn môi đặt trên sô pha, khiến Tưởng Lộ tru tréo cả lên.

Ngô Cảnh An rút cái gối dưới mông ném vào mặt hắn, "Đây này, ai hiếm lạ thứ ghê tởm này của cậu. Tiểu Thuần kia còn chưa ép khô được cậu sao?"

Tưởng Lộ ôm gối cười đặc biệt đáng khinh, "Cậu nói phương diện nào?"

Ngô Cảnh An vừa thấy biểu tình của hắn đã muốn đi lên tát cho hai cái, "Cậu có thể bình thường chút không? Đem túi áo của cậu che chắn cho kỹ, đừng để đến mức bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền."

Tưởng Lộ nhướng mày, cười cười không hề gì, "Tôi vui vẻ."

Ngàn vàng khó mua được vui vẻ, Ngô Cảnh An dù hận sắt không thành thép, cũng không có cách nào.(Hận sắt không thành thép: ý là "mong muốn nghiêm khắc với người khác để người đó tốt hơn" hoặc ý chỉ về sự gấp gáp trong hành động.)

Đến giờ cơm, hai người đến quán rượu gần đó.

Còn chưa vào cửa, di động Ngô Cảnh An lại vang lên.

Tim đột nhiên đập "thình thịch" một cái, lấy điện thoại ra, quả nhiên là người nọ.

Trên màn hình hiện ba chữ "Con nhà giàu", anh tần ngần một lát mới tiếp.

"Tôi đang đứng trước cổng, cậu nhanh lên." Giọng nói lười biếng vang lên khiến cho người ta bốc hỏa.

"Cậu gọi nhầm số à?" Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nếu không phải mặt trời rất chói mắt, bức tranh này hẳn là hoàn mỹ.

"Cậu nói cái gì?"

"Tôi là Ngô Cảnh An, cậu tìm ai?"

"Tìm em gái cậu!"

"Em gái tôi còn đang trong bụng mẹ, muốn tìm, có chút khó."

"Ngô Cảnh An." Ngữ điệu bình thường lại ẩn chứa khí phách làm người ta dựng đứng lông tơ.

"Không nhiều lời vô nghĩa với cậu, có hẹn với bạn, hôm khác đi!"

"Cậu có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Rất khó hiểu sao?

"Đừng bướng bỉnh!"

Ngô Cảnh An giận dữ, "Cậu có ý gì? Không đi là phạm pháp? Cậu là lãnh đạo của tôi hay là cha tôi? Tôi nói đã có hẹn với bạn, cậu đột nhiên gọi điện đến, tôi lại phải thất hẹn đi gặp cậu? Hứa Huy, cậu cũng quá coi trọng bản thân rồi. Nói thật, quan hệ giữa hai ta có bắn đại bác cũng không tới, tôi cũng chẳng có gì cần phải nịnh bợ cậu, tính tình tôi là như vậy, không thích thì đừng nhìn. Tôi là kẻ không có tiền không có bản lĩnh, nhưng cũng không có ý định làm con chó của cậu, nếu cậu thấy không vừa ý, vậy chuyện em trai tôi cũng có thể đi nói người ta bắt hắn vào lại cục cảnh sát, tôi cũng chẳng nói hai lời, kỳ thật, liên quan đếch gì đến tôi! Tùy cậu!"

Có ngon bẻ thẳng tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ