Chương một trăm mười sáu (2)
Thật cẩn thận đi đến bên giường, thiếu niên xấu xa nhếch khóe môi, vươn tay, chuẩn bị nắm mũi người đàn ông nào đó.
Nhưng mà cậu vừa mới đi tới đầu giường, liền kinh ngạc phát hiện, người đàn ông đó kéo chăn qua khỏi mũi, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài. Khi đôi mắt kia nhắm chặt lại, đuôi mắt có vẻ dài hơn vài phần, cũng không có loại khí thế mạnh mẽ lạnh lùng như ngày thường.
Thiếu niên nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc quyết định lén kéo chăn xuống, rồi lại nắm mũi.
Động tác của Dung Hủ vô cùng nhẹ, nhẹ đến độ ngay cả tiếng sột sột soạt soạt của chăn cũng không nghe được, toàn bộ căn phòng quanh quẩn tiếng hít thở của cậu.
Hàng mi dài anh tuấn, mắt hẹp dài, lông mi nhẹ nhàng bởi vì động tác nhắm mắt của người đàn ông mà đổ xuống trước mắt, lại bởi vì động tác kéo chăn của thiếu niên mà nhẹ nhàng rung động. Khi mà cái khí tràng cường thịnh đến độ gần như có chút bá đạo lúc tỉnh táo đã tiêu tán, bạn mới có thể chú ý tới, kỳ thật bộ dạng người đàn ông này tương đối xinh đẹp.
Dung Hủ mềm nhẹ lôi kéo chăn, nhìn thấy cái mũi cao thẳng xinh đẹp kia chậm rãi lộ ra. Cậu chỉ kéo đến một nửa, liền có chút nhịn không được, nhanh chóng vươn tay phải đi nắm mũi người đàn ông.
Nắm mũi của một người đang ngủ, sẽ dẫn đến hậu quả gì?
Đương nhiên sẽ làm cho đối phương nhanh chóng há miệng hô hấp.
Giống như đã nghĩ tới dáng vẻ người đàn ông kia hốt hoảng luống cuống tỉnh lại, thiếu niên không kìm lòng nổi mà nở nụ cười, kiên nhẫn chờ đợi. Ngay lúc này! Dung Hủ bỗng nhiên cảm giác tay trái mình bị người giật mạnh, cậu kinh ngạc trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn người đàn ông còn nhắm mắt ở trước mặt, nhưng đối phương lại đột nhiên có động tác, dùng sức kéo cậu lên trên giường, sau đó, môi kề sát.
“Hưm Tần… ưm…”
Đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông nhanh chóng cạy mở kẽ răng thiếu niên, cướp lấy nước bọt ngọt ngào trong đó. Rõ ràng là bị người đàn ông đó kéo lên trên giường, đặt ở trên người hắn, nhưng Dung Hủ lại cảm thấy lúc mình ngồi trên người đối phương, vẫn luôn là địa vị bị áp chế.
Người nọ điên cuồng mút bờ môi cậu, từng đợt khoái cảm tê dại nhanh chóng xông lên đại não, làm cậu phát ra âm thanh ngọt ngấy dễ nghe. Không khí trong cổ họng bị đối phương thô bạo cướp đi, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến khoái cảm càng thêm phóng đại, Dung Hủ dùng sức hôn trả người đàn ông dưới thân, đại não bị khoái cảm hít thở không thông tràn ngập.
Tận đến khi hai người buông ra, Dung Hủ không ngừng thở dốc, qua một hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Cậu cúi đầu, trong mắt mang chút ánh nước, liếc người đàn ông nào đó một cái: “Anh dậy hồi nào? Hửm?”
Ngay cả chính Dung Hủ cũng không phát hiện, trong giọng cậu mang theo một chút xuân ý hấp dẫn, âm cuối dịu dàng nâng lên. Âm thanh dụ người như vậy lại phối với hai mắt đẫm nước và đôi môi sưng đỏ của thiếu niên, khiến Tần Trình không tiếng động mà mím chặt môi, ánh mắt dần dần thâm trầm.
Tận lực ngăn chặn dục vọng muốn đặt thiếu niên ở dưới thân ngay bây giờ, vẻ mặt Tần Trình bình tĩnh nói rằng: “Lúc em mở cửa.”
Dung Hủ hơi kinh ngạc: “Mở cửa phòng anh, hay là cửa ngoài?”
Tần Trình cong môi: “Anh nghe được giọng La Chấn Đào.”
Dung Hủ: “…”
Một lát sau, cậu cạn lời nện một quyền trên ngực Tần Trình —— trên thực tế là nện ở trên chăn.
Thiếu niên bất mãn bĩu môi, giọng điệu chính trực trách cứ: “Anh đã biết em về, thế mà còn dám giả bộ ngủ? Mệt em còn tưởng rằng lần này anh trở về bị lệch múi giờ nghiêm trọng, cho nên không dám ồn đến anh, động tác vẫn luôn rất nhẹ. Rõ ràng là anh dậy rồi!”
Nghe vậy, Tần Trình lại hơi nhướn mi, lạnh nhạt hỏi lại: “Cho nên, động tác rất nhẹ của em, chính là muốn lén lút kéo chăn của anh xuống, bịt mũi anh… không cho anh hô hấp à?”
Từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ, thiếu niên xoay người, tính toán bò xuống giường, mang giày, không để ý tới đối phương. Nhưng cậu vừa mới đi đến một nửa, tay phải lại bị người đàn ông kia giữ chặt, lúc này quay đầu, Dung Hủ trực tiếp chủ động ngăn chặn Tần Trình, điên cuồng hôn xuống.
Hô hấp nóng bỏng tràn ngập giữa mũi hai người, cái hôn này tùy ý vong tình, chỉ có tiếng nước bọt chậc chậc quanh quẩn ở trong phòng. Thiếu niên chủ động vươn ra đầu lưỡi, quấn lấy người đàn ông, hai người cách một cái chăn ôm nhau, chờ càng về sau, Dung Hủ nhanh chóng chui vào chăn, trực tiếp ôm lấy người đàn ông đó, nghiêm túc mà hôn.
Bọn họ đã có hơn một tháng chưa gặp mặt, từ lần trước chia lìa, hai người chỉ có thể giao lưu trong điện thoại.
Một tháng nói thì rất ngắn, nhưng đối với hai người mà nói, thật sự dài đến độ làm người ta không thể nhẫn nại.
Quần áo nhanh chóng từ trong chăn rơi xuống, cũng không biết là ai bắt đầu cởi quần áo trước, chờ đến khi hai người đã hôn đến tình dục dâng lên, định trùm chăn làm một ít chuyện xấu hổ, đột nhiên!
“Ọt —— ”
Cái chăn không ngừng mấp máy đột nhiên ngừng lại.
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Một lát sau.
Tần Trình: “… Bụng em vang kìa, tiểu Hủ.”
Dung Hủ: “… Là bụng anh.”
Tần Trình lãnh tĩnh nói: “Anh đã ăn trên máy bay rồi.”
Dung Hủ nghĩa chính ngôn từ: “Em cũng ăn trên máy bay rồi.”
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Ngay lúc hai người cứng đờ, liền nghe, lại là một tiếng “ọt ọt ——”.
Dung Hủ cong khóe miệng: “Anh nghe, rõ ràng chính là bụng anh đang kêu!”
Tần Trình lần đầu tiên gặp gỡ trường hợp xấu hổ như vậy: “…”
Nhưng mà cũng không lâu lắm, lại là một âm thanh vang lên: “Ọt —— ”
Lần này đến phiên Dung Hủ: “…”
Tình dục có mãnh liệt hơn nữa đụng trúng lúc đói bụng, cũng phải nhường sang bên cạnh. Hai người nhanh chóng mặt xong áo ngủ, cùng đi đến phòng bếp. Khi đi được một nửa, Tần Trình phút chốc dừng bước, chọc cho Dung Hủ kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt mông lung, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của người đàn ông hệt như tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất, trong đôi mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng kỳ dị, sau khi im lặng thật lâu, Tần Trình kéo tay thiếu niên nhà mình lại, nghiêm túc nói: “Anh nhớ, ngày hôm qua… hình như mẹ gọi điện thoại, nói hôm nay có khả năng bà ấy đến thành phố B công tác.”
Dung Hủ lập tức: “!!!”
Nhẹ nhàng nuốt nước miếng một cái, thiếu niên gật đầu thật mạnh: “May mắn, may mắn chúng ta không làm thật…”
Nếu không, vậy chỉ có nước thật sự bắt gian tại trận!
Dung Hủ nghiêm túc gật đầu: “Kế hoạch mua nhà nhất định phải đưa lên lịch trình.”
Tần Trình cũng hết sức trịnh trọng gật đầu.
Nếu lúc làm chuyện đó thật sự bị dì Tần thấy được, đừng nói là ở giai đoạn gì, đừng nói hai người có nâng súng làm hay chưa, dù còn chưa tới phân đoạn kia, Dung Hủ cũng thấy, cậu tuyệt đối là sẽ héo. Đổi vị trí tự hỏi, cậu cảm thấy có khả năng Tần Trình còn héo lợi hại hơn một chút…
Nhanh chóng vứt bỏ cơn ác mộng này, phòng ngừa dì Tần đột nhiên đến thăm, hai người ăn mặc chỉnh tề, ở trong phòng bếp nấu cơm.
Làm xong bàn đồ ăn, dì Tần vẫn không đến. Dung Hủ kinh ngạc nhìn Tần Trình, người kia cũng nhướn mi, nhìn về phía cậu.
Không bao lâu, Dung Hủ gọi một cú điện thoại cho dì Tần. Điện thoại mới vừa được nhận, liền nghe bên kia truyền đến một giọng nói vui sướng: “Dung Dung sweetheart thế mà lại gọi điện thoại cho dì! Dì thật là vui mừng!… A, con nói đến nhà Tần Trình hả? Không mà, dì chỉ đến thành phố B công tác, chạng vạng liền trở về rồi… ý, hóa ra sweetheart cũng về nhà hả? Sớm biết vậy tối nay dì liền không về, bằng không còn có thể đi thăm con…”
Dung Hủ: “…”
Tuy nói Dung Hủ cũng thấy không thể gặp dì Tần, quả thật có vài phần tiếc nuối. Nhưng vậy cũng có nghĩa, tối hôm nay, căn hộ này chỉ thuộc về hai người họ.
Bữa tối này ăn vô cùng không tận hứng, đồ ăn trên bàn mới ăn đến một nửa, hai chủ nhân đã hôn nhau. Thiếu niên khóa hai chân, ngồi ở trên đùi Tần Trình, cúi đầu hôn người dưới thân.
Không khí kiều diễm lãng mạn trong phòng ăn tràn ngập ra ngoài, từ phòng ăn một đường đến phòng ngủ, quần áo rơi rụng đầy đất.
Cửa phòng ngủ của Tần Trình đóng chặt, chắn hết tiếng rên rỉ mờ ám hấp dẫn kia ở trong cửa, cũng giấu kín toàn bộ nhớ nhung nồng đậm đến độ sắp lên men, tiểu biệt thắng tân hôn của hai người.
Tuy nói tương đối thoáng trên việc này, nhưng nói thế nào thì, đêm qua cũng chỉ là lần thứ ba của Dung Hủ. Thân thể cậu rất tốt, nhưng mà vừa mới trải qua lặn lội đường xa, lại đột nhiên đến một hồi tình sự kịch liệt như vậy, Dung Hủ ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau, mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Sau khi thức dậy, cậu xoa cái eo có hơi đau nhức, nâng bước vào phòng ngủ của mình, vào phòng rửa mặt bắt đầu đánh răng. Vừa đánh răng, Dung Hủ vừa âm thầm nghĩ: về sau phải bỏ hết bàn chải đánh răng vào trong phòng Tần Trình, bằng không đi tới đi lui rất phiền toái.
Sau khi đánh răng rửa mặt, thiếu niên tìm tìm xung quanh, rất nhanh nghe được tiếng nấu ăn ở phòng bếp.
Mặc áo ngủ màu trắng đơn giản, Dung Hủ nhẹ nhàng nắm nắm thịt mềm bên hông, giảm bớt cơ bắp đau nhức, nâng bước đến phòng bếp. Khi cậu nhìn thấy người đàn ông ở phòng bếp, sắp thốt ra “Tần Trình”, lại bị cậu nuốt vào trong cổ họng.
Ánh nắng xán lạn rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sạch sẽ cực lớn, chiếu vào phòng bếp rộng mở.
Một người đàn ông cao ngất mặc áo ngủ tơ lụa màu đen, lạnh nhạt rũ mắt, nghiêm túc… xào rau. Tay phải cầm chảo, tay trái múc một muỗng muối, rào một tiếng trực tiếp vẩy vào trong chảo, tay lại nhanh chóng trộn đều.
Chỉ sợ tất cả fan Tần Trình đều không nghĩ ra được, dáng vẻ người đàn ông này lúc xào rau.
Cho dù là Tần Trình, lúc xào rau cũng chỉ là một người bình thường. Trán hắn che kín mồ hôi, hiển nhiên là bị hơi nóng ở phòng bếp làm nóng, mà trên mu bàn tay trái của hắn cũng có vài điểm đỏ, có lẽ là lúc xào rau, không cẩn thận bị dầu bắn phải.
Mặc áo ngủ ở nhà, Tần Trình xắn cổ tay áo lên trên, cứ như vậy mà xào rau.
Ý cười trên khóe môi thiếu niên càng đậm, một loại cảm giác ấm áp rong chơi trong lòng. Dung Hủ nói không rõ bây giờ mình có cảm giác gì, nhưng mà khi cậu mặc áo ngủ, nhìn thấy người đàn ông đó đứng ở phòng bếp, nghiêm nghiêm túc túc nấu cơm cho mình… Bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật bọn họ cứ bình thường như vậy mà sống qua ngày, cũng thật sự rất tốt.
Lúc này, cậu chỉ là Dung Hủ, hắn cũng chỉ là Tần Trình.
Bọn họ chỉ là một đôi chồng chồng hết sức bình thường, nấu bữa cơm, xem điện ảnh, chỉ chú tâm nghĩ đến người trước mắt.
Một lát sau, Tần Trình múc cà chua xào trứng vào trong đĩa, quay đầu liền gặp được Dung Hủ. Chỉ thấy thiếu niên đang tựa nghiêng vào khung cửa, nghiêng đầu, cười khẽ nhìn mình.
Không biết thiếu niên đã nhìn bao lâu, nhưng mà nhìn cặp mắt ấm áp kia, Tần Trình ném cái chảo nóng có cán vào bồn nước, thản nhiên cong môi: “Anh cảm thấy, tiểu Hủ… hiện tại dường như em rất muốn làm một chuyện.”
Dung Hủ tao nhã nhíu mày: “Hửm?”
Người đàn ông trấn định lãnh tĩnh nói rằng: “Em muốn hôn anh.”
Dung Hủ: “…”
Ngay sau đó, xoay người bước đi, còn thuận tiện bỏ lại một câu: “Không biết xấu hổ.”
Nhưng mà lúc này, Dung Hủ mới đi hai bước, liền bị Tần Trình một phen giữ chặt. Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng đậu ở trên môi cậu, khiến Dung Hủ kinh ngạc mở to hai mắt, con ngươi khẽ run, thật lâu sau, mới hừ nhẹ một tiếng: “Tần tiên sinh, vừa rồi là có ý gì?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông không có một chút biểu tình, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm tối đen lại lắng đọng một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu hắn bình tĩnh nói rằng: “Em không muốn hôn anh, cho nên, anh đến hôn em là được.”
Sau xin nói vài câu tâm tình ngọt ngào, Dung Hủ giúp đỡ bưng thức ăn lên bàn.
Ăn một miếng cà chua xào trứng gà, Dung Hủ kinh ngạc nói: “Đồ ăn anh làm sao có vẻ như ngon hơn một chút vậy?”
Tần Trình hết sức bình tĩnh gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong bát thiếu niên, không để bụng nói rằng: “Thường xuyên nấu ăn, chung quy phải có tiến bộ.”
Dung Hủ nghĩ nghĩ, tràn đầy lĩnh hội mà gật đầu: “Cũng đúng, em nấu ăn cũng ngon hơn trước kia một xíu.”
Dung Hủ và Tần Trình cũng không phải dốt nát trong mặt nấu ăn, trước kia chỉ là hai người rất ít khi nấu, cho nên đối với phương diện này không quá quen thuộc, đồ ăn nấu ra chỉ tàm tạm.
Đối với Dung Hủ mà nói, đời trước cậu chỉ ở có một mình. Nấu ăn là một chuyện rất phiền phức, không bằng trực tiếp kêu đồ bên ngoài, đỡ phải lãng phí thời gian. Còn đối với Tần Trình, có lẽ Dung Hủ vĩnh viễn không biết, trước khi cậu đi vào nơi này, trong căn nhà này, thật ra có một người giúp việc theo thời gian.
Tần Trình rất ít khi về nhà, lúc không quay phim hắn thích đi du lịch ở khắp nơi trên toàn cầu, có biệt thự nghỉ phép ở rất nhiều thành phố lớn. Nếu về nơi này, thì sẽ để người giúp việc theo thời gian hỗ trợ quét tước một chút, thuận tiện mỗi ngày đến làm cơm. Tận đến khi Dung Hủ vào ở, Tần Trình mới bỏ đi người giúp việc, để tránh đối phương quấy rầy thời gian ở riêng của hắn và thiếu niên.
Trước kia số lần hai người vào bếp đều ít đến đáng thương, bởi vì không có người cần bọn họ vào bếp.
Nhưng hiện tại, người này xuất hiện, cho nên bọn họ lần lượt nấu ăn cho đối phương, tay nghề cũng theo lẽ đương nhiên mà tiến bộ.
Ăn xong cơm trưa, hai người cùng đến phòng chiếu phim, chuẩn bị tùy tiện tìm một bộ phim xem.
Dung Hủ đứng ở trước kệ DVD thật lâu, cậu nhìn kỹ mỗi một bộ phim nơi này, tận đến khi Tần Trình thu dọn xong hết bát đũa, bỏ vào máy rửa bát tự động, cậu mới chọn xong.
“Tần Trình, giúp em lấy một chút, cái bộ «Tòa thành ánh trăng» trên cùng kệ kìa. Bộ phim đó là Clemens đạo diễn, chúng ta xem nó đi, vừa lúc để em hiểu biết một chút về phong cách của hắn.”
Cái kệ này cao cỡ hai mét, tuy Dung Hủ có chiều cao 1m85, nhưng hôm nay eo cậu còn có một ít đau nhức. Đêm qua cậu vẫn luôn vươn tay bám bả vai người đàn ông, cánh tay nâng lên cũng có chút nhức mỏi, lúc này liền phải “tận dụng mọi thứ”, để người cao đi làm việc.
Tần Trình giơ tay lên, rút ra một bản DVD mỏng manh từ trong kệ.
DVD «Tòa thành ánh trăng» bị chen giữa rất nhiều DVD, lúc người đàn ông muốn vươn tay rút ra, còn phế đi một phen sức lực. Khi hắn rút cái DVD đó ra xong, hắn cúi đầu đưa cho thiếu niên nhà mình, lại không ngờ rằng Dung Hủ hơi hơi mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn… và tay hắn.
Tần Trình nhíu mày lại: “Tiểu Hủ?”
Dung Hủ lập tức phục hồi lại tinh thần, cầm cái DVD kia: “Không có gì, vừa rồi hình như nhìn lầm. Anh có từng xem bộ phim này chưa…”
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh bị hai người vứt ra sau đầu, ngồi ở trên sofa mềm mại, hai người an tĩnh thưởng thức «Tòa thành ánh trăng». Mà phim kết thúc, tự nhiên là bữa tối, tùy tiện ăn một chút, lại rửa mặt một phen, chính là bữa tiệc lớn buổi tối.
Người đàn ông không chút lưu tình ăn thiếu niên vào bụng, có điều nếu thật sự muốn lấy tư thế thực tế để so sánh, thì cũng nói không rõ rốt cuộc là ai “ăn” ai vào trong thân thể.
Hai ngày này, Dung Hủ vẫn luôn lười biếng ở nhà, cùng hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm có với người đàn ông nào đó.
Chủ nhật thời tiết vô cùng tốt, ngàn dặm không mây, ánh nắng xán lạn chiếu xuống mặt đất, nghênh đón ngày mùa thu cuối cùng trong sáng ấm áp của thành phố B.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất cực lớn, ánh mắt Dung Hủ nhu hòa nhìn thành phố đắm chìm trong nắng vàng ngoài cửa sổ, nhưng nhìn trong chốc lát, lại xoay người, mở miệng nói: “Em nói, em không muốn ăn rau chân vịt, thật sự một chút cũng không muốn ăn…”
Thời tiết tốt đẹp như vậy, ngày chủ nhật tốt đẹp như vậy, cậu và người đàn ông đó chỉ có thể ở trong nhà, không thể ra cửa.
Trong lòng có lẽ có một ít tiếc nuối, nhưng mà phần tiếc nuối đó lúc hôn đối phương, đều đã hóa thành hư vô.
Ba ngày sau, La Chấn Đào lái xe đến dưới lầu đón Dung Hủ đến sân bay, chuẩn bị bay đến thành phố S, tham gia tập luyện concert.
Ở cửa lớn, hai người nhẹ nhàng tiến hành nụ hôn tạm biệt. Thiếu niên cúi đầu chỉnh sửa giày, vừa muốn mở cửa, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: “Concert hình như là buổi tối bảy giờ rưỡi ngày kia nhỉ?”
Dung Hủ hơi kinh ngạc, xoay người nói: “Đúng, làm sao vậy?”
Người đàn ông cười nhạt cong môi: “Ừm, không có gì. Tiểu Hủ… concert, nhất định sẽ thành công.”
Hết chương 116.2
Tần Tranh Tranh: Dung Dung không chú ý tới việc bảo bảo cố ý nói đến concert, khẳng định em ấy không biết bảo bảo chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho em ấy ~\\(≧▽≦)~ oa ha ha
Dung Dung:… sao luôn có cảm giác, có chỗ nào đó nhìn thật quen mắt? (⊙_⊙)
Lâm Huyên:… ê ê ê, đó là concert của tui, là của tui!!!
BẠN ĐANG ĐỌC
Cự Tinh Vấn Đỉnh ( Đam mỹ)
Hài hướcTên truyện: CỰ TINH VẤN ĐỈNH Tác giả : Mạc Thần Hoan Thể loại : Cường cường, trọng sinh, giới giải trí, tình hữu độc chung, phúc hắc độc miệng lạnh lùng mạnh mẽ công × thông minh thanh lãnh tiến tới siêu sao thụ, HE Tình trạng bản gốc: 165 chương +...