Chương thứ chín mươi sáu (2)
Mẹ Tần lập tức hồi âm lại: [ vậy là tốt rồi, Dung Dung nhà ta bây giờ còn đang tuổi lớn đó. Giới giải trí các con có cô gái nào tốt, về sau lại giới thiệu cho Dung Dung. Biết sao không, hiện tại Dung Dung đang tuổi lớn, trẻ tuổi khí thịnh, nếu thích người nào, có khả năng nhịn không được, vậy rất không tốt. Nhỏ như vậy, rất bất lợi cho thân thể… ]
Mẹ Tần vẫn luôn lải nhải đến mười một giờ tối, rốt cuộc mới chấm dứt.
Nội dung lải nhải chủ yếu là quan tâm Dung Dung sweetheart nhà bà, tiếp theo cũng quan tâm con trai nhà mình. Mẹ Tần căn bản không nhắc Tần Trình bao giờ tìm một cô gái tốt, chỉ muốn hắn chăm sóc chính mình cho tốt, tuy rằng hiện tại trời nóng nực, nhưng mà đừng tắm nước lạnh, dễ bị cảm lạnh, hai ngày nữa nghe nói sẽ hạ nhiệt độ.
Tần Trình nhìn thấy cái tin nhắn này: “…”
Ngẩng đầu nhìn quanh phòng một cái, xác định là thật sự không có cameras, Tần Trình mới bình tĩnh hồi âm: [được.]
Để điện thoại di động xuống, Tần Trình đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm thành thị phồn hoa rực rỡ, mắt phượng tối đen càng lúc càng thâm trầm. Bờ môi hắn gắt gao mím lại, nâng tay trái lên, ngưng mắt nhìn bàn tay vừa rồi thiếu chút nữa nhịn không được sờ xuống, hồi lâu, nặng nề hít một hơi.
Mẹ nói, em ấy còn nhỏ.
Đáp án trên mạng cũng đều nói, mười chín tuổi quá nhỏ.
Lại chờ ba năm…
Lại chờ hai năm?
Không, lại chờ một năm, chờ em ấy hai mươi tuổi, ít nhất… hai mươi tuổi. Hiện tại em ấy cái gì cũng không hiểu, thật sự quá nhỏ. Tối hôm nay có lẽ là bởi vì uống rượu, mới có thể như vậy. Hắn lớn hơn em ấy tám tuổi, tận tám tuổi, Dung Hủ không hiểu, hắn nhất định phải hiểu, cũng không thể không khắc chế.
Dung Hủ không hiểu sao bị gắn cái mác “tuổi nhỏ vô tri”: “…”
Nhưng có một câu Tần Trình nói đúng, tối hôm trước Dung Hủ thật sự có một loại xúc động, muốn đánh vỡ tầng quan hệ cuối cùng với người đàn ông đó, nhưng sáng hôm sau cậu thức dậy, lại cảm thấy tối hôm trước mình có chút lỗ mãng.
“… Chẳng lẽ mình thật sự say hả?”
Dung Hủ hơi hơi nhíu mày, lẩm bẩm.
Đời trước cậu đã sớm qua hai mươi tuổi, nghiêm khắc mà nói, chỉ nhỏ hơn Tần Trình một tuổi. Cậu cũng không phải gà tơ gì cũng không hiểu, từng quay cảnh hôn, cảnh giường chiếu cũng từng quay một lần, tuy rằng đều là dùng góc độ, nhưng nên hiểu đều hiểu. Với lại, thời buổi này lúc còn trẻ ai mà không xem qua mấy bộ phim? Năm đó lúc đi học, một người bạn học còn không cẩn thận chiếu một bộ phim trong ký túc xá, để mọi người mở mang tầm mắt.
Nhưng đối với Dung Hủ mà nói, dù đêm qua thật sự làm với người đàn ông đó, cũng không phải chuyện gì lớn. Bọn họ thích nhau, lưỡng tình tương duyệt, làm loại chuyện này chính là tình yêu thăng hoa, không có gì ghê gớm.
Hiện tại quan trọng nhất là…
“Anh ấy thật sự không muốn ư?!”
Dung Hủ chưa từng nghĩ rằng, rõ ràng hai người ở trong đoàn phim, chỉ cần không có những người khác, người đàn ông đó liền nhịn không được mà kéo kéo tay, len lén hôn một cái. Nhưng đến khi thật sự muốn cái kia, người đàn ông đó thế mà… phanh lại?
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái.
Suy tư một khắc không có được đáp án, Dung Hủ liền buông tha. Cậu rời giường bắt đầu thu dọn đồ đạc, La Thiến đã sớm thu xếp xong, lúc sáng giúp Dung Hủ cầm bữa sáng tới, cũng giúp cậu thu dọn.
Chờ đến giữa trưa mười một giờ, hai người mang theo rương hành lý, đến nhà ăn khách sạn ăn cơm trưa.
Rất nhiều nhân viên nam trong đoàn đến giờ còn ở trong phòng ngủ khò khò, nghe nói tối hôm qua bọn họ vẫn luôn uống đến rạng sáng hơn ba giờ, những nhân viên không uống rượu còn lại phải chia ra ba đợt, mới đem hết mấy con ma men đó về khách sạn được.
Biết chuyện này Dung Hủ thật sự là lòng còn sợ hãi, nếu đêm qua cậu không giả say, đại khái cậu cũng ở trong đoàn thể “ma men Hoành Điếm rạng sáng ba giờ”.
Nhìn thấy Dung Hủ và La Thiến cầm hành lý, các nhân viên công tác đều đi lên nói lời từ biệt với cậu.
Chờ đi đến bãi đỗ xe, Dung Hủ bỗng nhiên nghĩ đến: “Là mượn xe đoàn phim, đưa chúng ta đến sân bay Thước Xã sao?”
La Thiến sửng sốt, qua chốc lát, mới đột nhiên vỗ đùi: “A, Dung Dung, tôi chưa nói với cậu sao? Sáng hôm nay tiểu Trương gọi điện thoại cho tôi, nói vừa vặn bọn họ cũng lâm thời có việc phải về thành phố B, ngồi cùng chuyến máy bay với chúng ta, cho nên chúng ta có thể ké xe bọn họ trở về.”
Bước chân Dung Hủ khựng lại, hỏi: “Tiểu Trương?”
La Thiến như lẽ đương nhiên mà gật đầu: “Đúng vậy, chính là tiểu Trương, trợ lý tiểu Trương của Tần thần!”
La Thiến vừa dứt lời, tầm mắt Dung Hủ xuyên qua cô, nhìn chiếc Land Rover màu đen đậu ở chỗ trống, chậm rãi mở to hai mắt.
Chỉ thấy một người đàn ông tuấn mỹ cao ngất mặc áo khoác dài màu đen, đeo một cặp kính râm màu đen, đang tựa bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn cậu. Khí tràng cường đại áp bách khiến người này có vẻ càng thêm thanh lãnh, hắn kéo kính râm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dung Hủ một cái.
Dung Hủ còn chưa nói gì, La Thiến ở bên cạnh đã nhịn không được nắm hai tay, mắt lóe sao nói nhỏ: “Tần thần thật sự rất đẹp trai, mỗi ngày đều thật bảnh thật bảnh…”
Dung Hủ: “…”
Rất nhanh, Dung Hủ liền lên xe, cùng người đàn ông nào đó ngồi ở ghế sau, do trợ lý tiểu Trương lái xe.
Ngồi trên đệm mềm mại, Dung Hủ giơ tay lên, vừa xoa nhẹ huyệt thái dương, vừa không biết làm thế nào mà hỏi: “Sao ngày hôm qua không nghe anh nói phải về thành phố B? Từ Tấn đâu? Hắn không về với anh sao?”
Tần Trình kẹp kính râm trên áo, trầm giọng nói: “Rạng sáng hôm nay mới biết là phải về. Công ty xảy ra chút chuyện, phải về họp.” Dừng một chút, Tần Trình quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, ánh mắt nhu hòa, giải thích: “Có liên quan đến một bộ phim sang năm đầu tư, không phải là chuyện lớn gì. Từ Tấn tiếp tục ở lại đoàn phim xử lý chuyện khác, hai ngày nữa anh sẽ trở lại.”
Người trong giới đều biết, Tần Trình có một số cổ phần công ty Hoa Hạ Entertainment, xem như cổ đông Hoa Hạ Entertainment.
Số cổ phần công ty đó chiếm tỷ lệ không nhiều lắm, nhưng đối với một quái vật lớn như Hoa Hạ Entertainment mà nói, đã đủ làm cho người ta sợ hãi.
Dung Hủ không có hứng thú hỏi thăm chuyện trong công ty, cậu nhẹ nhàng gật đầu, liền cúi đầu chơi di động.
Từ Hoành Điếm đến sân bay Thước Xã cách một khoảng, cũng không lâu lắm, La Thiến liền ngủ thiếp đi, trợ lý tiểu Trương thì hết sức chuyên chú lái xe, căn bản không nhìn ra phía sau một cái. Dung Hủ cúi đầu lướt tin tức vài ngày gần đây, cậu vừa mới lướt xong một tin tức xã hội nói năm nay thịt heo lại lên giá, đột nhiên, tay phải đặt trên ghế bị người nhẹ nhàng sờ soạng.
Dung Hủ phút chốc quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông nào đó bình tĩnh nhìn mình, vẻ mặt nhẹ như mây gió, hay cho dáng vẻ chính nhân quân tử. Nhưng mà lại cúi đầu nhìn, cái tay heo kia đã chậm rãi sờ lên tay cậu, theo kẽ ngón tay cậu cắm xuống, ý đồ hết sức rõ ràng: muốn nắm tay!
Khóe môi hơi hơi nhếch lên, Dung Hủ cười nhẹ một tiếng, nói rằng: “Giờ đang lên giá.”
Tần Trình vừa mới sờ bàn tay nhỏ bé được một nửa, nghe xong lời này, hắn kinh ngạc nâng mắt, giống như đang hỏi: cái gì lên giá?
Dung Hủ để điện thoại di động xuống, chỉ vào cái tay heo đang ăn đậu hũ kia: “Thịt heo lên giá.”
Tần Trình: “…”
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của người đàn ông, ý cười nơi khóe miệng Dung Hủ càng tăng lên vài phần. Nhưng mà lần này cậu còn chưa đắc ý bao lâu, đột nhiên, người đàn ông đã trực tiếp nắm chặt tay cậu, không chút nào che lấp hành vi ăn đậu hũ của mình, động tác nhanh chóng, quang minh chính đại.
Dung Hủ theo bản năng ngẩng đầu nhìn biểu tình của trợ lý tiểu Trương, lại thấy người kia nhìn về phía trước, tuyệt đối không nhìn nhiều.
Trong lòng có thêm một chút buồn bực, Dung Hủ lại quay đầu trừng người đàn ông nọ, chỉ thấy Tần Trình bình tĩnh hạ mắt, nghiêm túc nhìn cậu, lặp lại một lần: “Ừm, cho nên em hời rồi.”
Dung Hủ: “…”
Cái quỷ gì! Cái tay heo của anh tăng giá, cậu hời chỗ nào? Rõ ràng là cậu bị thiệt một khuông đậu hũ có được không!!!
Hôm nay tỉnh Chiết trời trong, máy bay cũng cất cánh vô cùng thông thuận, không có một chút trì hoãn. Sau khi Dung Hủ ngồi vào vị trí, mới phát hiện chỗ ngồi của Tần Trình là ở phía sau bên phải mình, nhưng mà sau khi máy bay cất cánh, người đàn ông đó lại trực tiếp đứng dậy, ngồi ở bên cạnh cậu, lạnh nhạt nói: “Nơi này thế mà lại không có ai.”
Ngụ ý là: anh an vị ở đây.
Dung Hủ: “…”
Từ sân bay Thước Xã đến sân bay thủ đô, chỉ cần hai giờ. Tiếp viên hàng không kích động cầm giấy bút tìm đến Dung Hủ và Tần Trình xin kí tên. Các cô còn chụp ảnh chung với Dung Hủ, nhưng mà chụp xong, các cô lại chỉ nhìn Tần Trình một cái, không có xin Tần Trình chụp chung với các cô nữa.
Dung Hủ như có điều suy nghĩ nhìn cảnh này, nhỏ giọng hỏi: “Fan của anh hình như có chút sợ anh?”
Tần Trình nâng mắt nhìn mấy tiếp viên hàng không xinh đẹp đó một cái, bình tĩnh nói: “Từ Tấn truyền bá không ít tiếng ác cho anh ở bên ngoài.”
Dung Hủ tức khắc sửng sốt: “Tiếng ác? Tiếng ác gì?”
Tần Trình mặt không đổi sắc tim không đập loạn đáp: “Anh không dễ nói chuyện, không dễ ở chung.”
Dung Hủ: “…” Thứ cho cậu nói thẳng, cái này hình như thật sự không phải là tiếng ác, đây là sự thật.
Có điều chuyện này fan Tần Trình đã quen, tựa như thiên hậu nào đó giới ca hát, fan của cô vẫn luôn biết, thiên hậu nhà mình chính là tính cách đàn ông Đông Bắc, ngay thẳng hào phóng, ghét nhất là vòng vòng vo vo. Lúc ở trên sân khấu biểu diễn, nói biểu diễn liền biểu diễn, rất ít nói lời vô nghĩa, chỉ thích dùng tiếng ca để đáp ứng fan của mình.
Dung Hủ cũng đã từng thấy có minh tinh ở mặt ngoài hở cái là “tôi yêu fan của mình nhất“, “tôi tình nguyện vì họ mà tiếp tục cố gắng”, nhưng sau lưng, sinh hoạt cá nhân của minh tinh đó lại thực hỗn loạn, không chút để ý tới fan.
Có người không thích nói lời ngọt ngấy buồn nôn, nhưng bọn họ lại thật lòng thật dạ tôn trọng fan. Có người ngoài miệng nói thật dễ nghe, ở mặt ngoài cũng làm không tồi, nhưng trên thực tế căn bản là xem fan như công cụ kiếm tiền.
Nghĩ vậy, Dung Hủ nhẹ nhàng lắc đầu, đeo chụp mắt, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Mà bên kia, hai người bọn họ đều không chú ý tới, ba tiếp viên hàng không kích động cầm điện thoại, vẻ mặt hưng phấn nhìn Dung Hủ, ngẫu nhiên… mới nhìn nhìn Tần Trình bên cạnh.
Kỳ thật các tiếp viên đó không chụp ảnh chung với Tần Trình, nguyên nhân chủ yếu là do nhóm fan đều biết, Tần Trình là đại thần cao lãnh, không dễ thân cận lắm, không giống Dung Hủ, thường xuyên tương tác với fan. Mà một nguyên nhân khác chính là: các cô đều là fan Dung trung thành nhất! Cũng thích Tần thần không sai, nhưng thích nhất là Dung Dung!!!
Hiện giờ trên máy bay đã sớm có thể lên mạng, các tiếp viên hàng không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, không dám chụp ảnh, nhưng các cô lại kích động chia sẻ niềm vui của mình trong mấy diễn đàn bạn tốt riêng tư.
[ Dung Dung! Dung Dung! Tôi thế mà lại có thể nhìn thấy Dung Dung! Oa oa oa oa, tôi đây đời này đáng giá! ]
[ Tiểu Thanh cô quá kích động rồi, chưa nói chuẩn xác. Tôi cho mọi người biết nha, Dung Dung người thật đặc biệt đẹp, đặc biệt đặc biệt đẹp, đẹp hơn hình gấp vạn lần! Làn da đặc biệt tốt, mắt đặc biệt to, mặt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt nhỏ, còn nhỏ hơn tiểu Thanh cả vạn lần! A a a a, ẻm thật sự rất rất đẹp!!! ]
[Nào có, không phải chính cậu cũng chưa nói rõ ràng sao, tôi nói với mọi người nha, Dung Dung còn đặc biệt dịu dàng. Tôi còn chưa nói xin kí tên, đã cầm giấy và bút qua, chủ động giúp chúng tôi kí tên! Còn chụp ảnh chung với chúng tôi nữa QAQ! ]
Các tiếp viên không được lên chuyến bay này đều ghen tị đỏ mắt, vội vàng đặt câu hỏi trong nhóm ——
[Chỉ như vậy hả? Còn nữa không? Còn nữa không? Bọn này còn muốn nghe chuyện về Dung Dung! ]
Ba tiếp viên kia nhanh chóng hồi âm: [có có có! Mấy người biết không, hiện tại Dung Dung đang ngủ! Chụp mắt của ẻm siêu đáng yêu, là một con vịt nhỏ, vịt nhỏ vàng vàng! A, đúng rồi, tôi đi lấy một cái chăn lông cho Dung Dung, miễn cho ẻm bị điều hòa thổi lạnh. ]
Các tiếp viên đã sớm phát cơm xong, làm xong chuyện của mình, hiện giờ tiếp viên đó lại cầm thêm một cái chăn lông đi về phía Dung Hủ. Những tiếp viên khác lại không cảm thấy là cô ấy đang “tăng ca”, ngược lại đều hâm mộ ghen tỵ nhìn, chỉ hận vừa rồi lúc mình kéo búa bao, sao lại để thua.
Tiếp viên cầm chăn lông mềm mại, ngăn chặn hưng phấn trong lòng, đi đến bên cạnh Dung Hủ.
Thật sự là càng nhìn càng xinh đẹp, đụng tới người thật mới biết, tính cách thiếu niên này thật sự rất tốt, đặc biệt dịu dàng.
Tiếp viên hàng không cầm chăn lông, chuẩn bị đắp lên cho Dung Hủ, nhưng cô vừa mới duỗi tay, lại nghe một giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai mình: “Để tôi là được, cám ơn.”
Tiếp viên kia ngây ra, ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện. Lúc tầm mắt nhìn đến đối phương liền mãnh liệt khựng lại, tiếp viên hàng không theo bản năng gật gật đầu, chờ lúc kịp phản ứng, cô đã về tới phòng nghỉ, chăn lông cũng đã sớm giao cho Tần Trình.
[ a a a a a Tần thần thật sự rất bảnh! Lần đầu tiên tôi cảm nhận được, vì sao tiểu Kỳ cậu thích Tần thần như vậy rồi. Ảnh thiệt bảnh thiệt bảnh thiệt bảnh mà, cảm giác không giống Dung Dung, đương nhiên tôi càng thích Dung Dung, nhưng vừa rồi… _(:з” ∠)_ tôi xuân tâm nhộn nhạo. A cũng không đúng, tôi đột nhiên cảm thấy, CP Trình Dung quả nhiên là có đạo lý, thật xứng… ]
Hành trình hai giờ ngắn ngủi, Dung Hủ ngủ một giờ.
Cậu đương nhiên không biết các tiếp viên hàng không lén lút nói chuyện phiếm, khi xuống máy bay, cậu cười cảm ơn tiếp viên đã lấy chăn cho mình. Tiếp viên đó vui sướng trợn to mắt, liên tục nói “không cần cảm ơn”, nhưng Dung Hủ lại cười nói: “Không nhờ Tần Trình nói tôi còn không biết, thật sự cám ơn bạn.”
Tiếp viên đó lại quay đầu nhìn về phía Tần Trình, chỉ thấy người đàn ông ấy lúc này đã đeo kính râm lên, lạnh nhạt bình tĩnh đứng ở bên cạnh thiếu niên.
Một tuấn mỹ thanh quý, một tinh xảo xinh đẹp, nhìn hai người kia, tiếp viên hàng không mở to hai mắt, chờ sau khi hai người rời đi, mới nhịn không được nhắn tin trong nhóm: [ Trình Dung một vạn năm! Tôi muốn chèo thuyền Trình Dung, ai cũng đừng ngăn cản tôi! Tôi mặc kệ, tôi mới mặc kệ có phải bọn họ vừa vặn đụng nhau không, cũng mặc kệ có phải bọn họ vì quay phim mới cùng lên máy bay không, tôi cứ muốn chèo thuyền Trình Dung! A a a a!!! ]
Không tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, đây là đạo đức nghề nghiệp của mỗi tiếp viên hàng không.
Hành trình về thành phố B của Dung Hủ lần này không có nói với bất cứ ai, cậu và Tần Trình cùng đi ra từ lối đi VIP, tránh được đám người chen chúc ở sân bay thủ đô.
Ánh nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ cực lớn chiếu xuống, đem bóng dáng thiếu niên kéo dài, nhẹ nhàng lay động trên mặt sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Lối đi VIP cũng không có nhiều người, ngẫu nhiên có vài người dừng lại xin Dung Hủ và Tần Trình kí tên, cũng sẽ không phát ra âm thanh quá lớn, vô cùng yên tĩnh.
Bởi vì không đành lòng để một cô gái như La Thiến xách hành lý nặng như vậy, cho nên Dung Hủ tự kéo cái rương nặng nhất, để La Thiến kéo cái nhỏ. Tần Trình cũng kéo một cái, trợ lý tiểu Trương kéo hai cái. Vốn dĩ Tần Trình muốn đổi rương với Dung Hủ, nhưng Dung Hủ lại trực tiếp lắc đầu, nhướn mày nhìn hắn: sức lực em nhỏ hơn anh chắc?
Vì thế bốn người vừa đi, vừa nói chuyện. Trên cơ bản là La Thiến và tiểu Trương nghe, Dung Hủ nói.
Cậu mỉm cười nói với Tần Trình về tính toán của mình trong một tuần kế tiếp, dù sao cũng hiếm có được nghỉ ngơi, cho nên cậu định tụ họp với vài người bạn. Vừa vặn Đường Mộng Lam, Đổng Tranh, Du Tư Ngữ đều có thời gian, bọn họ liền hẹn nhau, hai ngày nữa tụ hội.
Tần Trình nghe vậy, môi mỏng khẽ cong: “Không có Diệp Kiều ư?”
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều: “Ừm, Diệp Kiều đang quay, không có thời gian.”
Tần Trình hơi hơi gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Dung Hủ còn nói tới phim mới của Hứa đạo, chỉ là đơn giản nói một câu, không nói ra đầy đủ nội dung phim. Nhưng mà lúc này, cậu vừa mới nói được một nửa, di động trong túi áo đột nhiên vang lên.
Bốn người dừng lại, chờ Dung Hủ nghe.
Nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại, Dung Hủ hơi hơi nhíu mày, sau khi nhận điện thoại, trên mặt cậu lại đột nhiên hiện ra một tia kinh ngạc.
“Chú Đoàn?… Ngày mai? Cháu vừa lúc về thành phố B… Có chuyện gì không?”
Đầu kia điện thoại nói thật lâu, ý cười bên môi Dung Hủ dần dần tán đi, cậu hạ mắt, giọng điệu bình tĩnh “ừm” một tiếng, nói: “Được, cháu biết, ngày mai cháu sẽ trở về.”
Hết chương 96.2
BẠN ĐANG ĐỌC
Cự Tinh Vấn Đỉnh ( Đam mỹ)
HumorTên truyện: CỰ TINH VẤN ĐỈNH Tác giả : Mạc Thần Hoan Thể loại : Cường cường, trọng sinh, giới giải trí, tình hữu độc chung, phúc hắc độc miệng lạnh lùng mạnh mẽ công × thông minh thanh lãnh tiến tới siêu sao thụ, HE Tình trạng bản gốc: 165 chương +...