Chương 20: Cùng phòng

1.8K 34 0
                                    

  

"Không nghĩ nhanh như vậy cậu Diệp đã trở lại, sao không nán lại Bắc Kinh vài ngày, thân thể ông cụ nhà cậu có khỏe không?" Mã Đằng Diệu bắt tay Diệp Lan Trăn, khách khí chào hỏi.


"Cảm ơn, ông cụ nhà tôi vẫn rất tốt." Diệp Lan Trăn nhìn Mã Đằng Diệu. "Tư Di một người ở nhà, tôi cực kỳ lo lắng, không nghĩ vài ngày không thấy, Mã tiên sinh cùng Tư Di lại quen thuộc không ít!"


Mã Đằng Diệu mỉm cười, sau đó nhìn Đào Tư Di. "Đào tiểu thư, phiền cô quá, Tiểu Kiệt hôm nay có nghe lời không?"


"Tiểu Kiệt rất vâng lời." Đào Tư Di gật đầu.


"Vậy là tốt rồi, Tiểu Kiệt có thích ở cùng cô Đào không?" Mã Đằng Diệu nhìn con trai, nếu con trai thích, anh sẽ cân nhắc phát triển thêm một bước với Đào Tư Di.


"Con không chán ghét cô ấy." Tiểu Diệc không trả lời thẳng câu hỏi của Mã Đằng Diệu, chỉ biểu lộ thái độ của bản thân.


"Ừm." Mã Đằng Diệu gật đầu, trực tiếp nhìn về phía Diệp Lan Trăn. "Cậu Diệp, có khi tôi sẽ phải đi công tác gấp nên không biết gửi đứa nhỏ ở đâu, làm phiền Đào tiểu thư giúp một chút. "


"Mã tiên sinh khách khí rồi, bạn nhỏ nhu thuận thế này, tôi và Tư Di vô cùng nguyện ý. "


Lời Diệp Lan Trăn nói khiến Mã Đằng Diệu nhăn mi. "Vậy chúng tôi không quấy rầy thêm nữa, Đào tiểu thư, hy vọng hôm nào có thể mời cô ăn bữa cơm. "


Đào Tư Di cảm nhận được ánh mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm vào cô, nhịn không được rùng mình, là cô trêu ai chọc ai rồi!


"Ha ha, không sao. Tôi..."


"Có thời gian chúng tôi sẽ đi, chỉ là đã lâu tôi chưa gặp Tư Di, đoán chừng Tư Di sẽ bề bộn nhiều việc." Diệp Lan Trăn cắt ngang lời nói của cô, cánh tay vòng qua eo cô, ôm chặt vào trong lòng.


"Một khi đã như vậy, không dám quấy rầy, chúng tôi đi trước." Mã Đằng Diệu giật mình nhìn hành động thân thiết của hai người, sau yến hội lần trước anh đã điều tra Đào Tư Di, bên trong chỉ nói hai người tuyên bố với người ngoài là anh em họ, không nói giữa bọn họ còn có một tầng quan hệ như vậy, nếu anh biết sớm, có lẽ sẽ không xuất hiện tình cảnh như hôm nay. Anh chỉ cảm thấy có hứng thú với cô mà thôi, không đến mức mãnh liệt chạm tới cảnh giới hoành đao đoạt ái.


"Vậy Mã tiên đi, chúng tôi không tiễn, Tiểu Kiệt thường đến đây chơi nhé, anh chị sẽ chiếu cố em thật tốt." Diệp Lan Trăm mỉm cười, cố ý nhấn mạnh hai từ anh chị.


Đào Tư Di nhìn Tiểu Kiệt tức giận, khóe miệng giật giật, một đứa nhỏ mặt than như vậy lại để cho Diệp Lan Trăn chọc giận thành thế này, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.


Mã Đằng Diệu gật đầu, nắm tay Tiểu Kiệt trở về xe.


Theo bóng xe màu đen dần khuất xa, Đào Tư Di thở dài, rốt cục cũng đưa tiễn được vị tiểu thần như pho tượng kia. Ngẩng đầu nhìn trời chiều đang hạ dần xuống núi, một ngày hỗn loạn cuối cùng qua đi. Đợi ngày Diệp Nam Tê cất bước, mọi chuyện liền khôi phục bình thường, loại 'chúng tinh phủng nguyệt'(sao vây trăng sáng) này, cô thật sự không thể hưởng thụ.

Thê Nô - Hiểu Rõ Là TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ