CHƯƠNG 15 - BƯỚNG BỈNH.

4.3K 224 10
                                    

Cậu nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu, nhưng cũng chẳng hỏi thêm gì rồi thoăn thoắt bước qua, ngay bây giờ chính cậu cũng không dám đối mặt với anh nữa, dường như những xúc cảm lạnh băng trong người bấy lâu nay, điều bị một nụ hôn ban rồi của anh khiến chúng trở nên ấm áp đến lạ thường. Cậu không hề biết mình nên dùng thái độ gì đối với anh, nhất là ngay lúc này.

“Em vẫn vậy, vẫn rất ngọt” Anh mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vành môi, như muốn nhớ đến nụ hôn chỉ vừa đọng lại.

 ----------------------------------

“Nào, cạn ly!!” Ông chú của Vương Nguyên la to, cả ba người tuân lệnh đưa ly lên cao, cũng chẳng biết họ đang cố ăn mừng chuyện gì nữa.

Anh thì dùng đũa liên tục, ăn trông rất đói, thay vì thưởng thức, nhìn dáng vẻ anh như là ăn chỉ để lấp đầy cái bao tử rỗng từ sáng nay. Còn về phía Vương Nguyên, cậu như những đứa trẻ con được mẹ đi theo đút từng muỗng cơm, nhưng vẫn không chịu nuốt, ngậm chặt mớ thức ăn trong vòm miệng, tạo thành bầu má như những con chuột cảnh mang tên Hamster vậy.

“Này, em lại biếng ăn à” Anh dùng đầu ngón tay áp chặt vào bầu má đầy thức ăn kia. Nếu không kịp ngăn mọi thứ lại, chắc Vương Nguyên sẽ phun trào những thứ ấy hoàn toàn vào người chú đáng kính bên đối diện mất.

“A..n…h…lo…ă…n…củ..a..an..h…đi…”

“Ăn xong rồi nói” Anh chẳng buồn nghe cậu đang huyên thuyên điều gì, với mớ thức ăn ngập tràn trong miệng, những âm sắc ấy tạo ra thật sự không dễ nghe chút nào.

Thay vì tức giận trước lời trêu ghẹo từ anh, cậu vẫn khuôn mặt Hamster ấy trân mắt nhìn anh bên cạnh. Dường như anh nhận thấy chẳng thể ăn ngon lành hơn được nữa, nhẹ quay đầu qua phía con người đáng thương kia.

“Sao?” Anh nhìn cậu.

Lắc đầu và quay đi, hết nhìn anh, cậu lại bắt đầu nhìn những món đồ ăn được bày biện trước mắt, trong chúng thật nhạt nhẽo, thế mà vẫn có người ham ăn đến mức quên cả hình tượng.

“Cháu tính ở đây chơi bao lâu?” Ông nhìn anh hỏi, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười niềm nở.

Anh ngừng đũa, mỉm cười, xoa nhanh mái đầu cạnh bên. “2 ngày nữa ạ, cháu phải đưa thằng nhóc này về”

“Tôi có đồng ý theo anh về à?” Cậu né tránh bàn tay của anh, khuôn mặt cau có tỏ vẻ không hài lòng.

“Em nói sao?” Anh nhướn người sát cậu, khiến cậu đỏ mặt ngượng ngùng với những ánh mắt đang nhìn kia.

“Cháu no rồi” Đẩy mạnh anh ra, cậu liền đứng phắt dậy đi thẳng về phòng.

Anh thì vẫn vui vẻ tiếp tục ăn như thường lệ, chẳng mảy may lo lắng điều gì, lẽ nào anh đã có cách khiến cậu phải tuân theo mà ngoan ngoãn theo anh trở về?

Riêng Thiên Tỉ thì chẳng nói nên lời, lặng lẽ ăn phần của mình, rồi lại lặng lẽ trở về phòng. Có lẽ hắn có nỗi niềm chẳng thể chia sẻ. Hay hắn đang không vui với sự xuất hiện của anh trong căn nhà này. Với những hành động thái độ của anh và cậu, điều khiến hắn mồn một hiểu rõ mối quan hệ này là như thế nào.

[FULL][LONGFIC][KAIYUAN][XIHONG] TÌNH YÊU BẾ TẮCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ