Chương 4: Phân tán (2)

157 10 3
                                    

Ngọc Lam tỉnh dậy, cô tỉnh dậy trong cái hoàn cảnh mà cô không mấy yêu thích. Cô nhớ là mình bị rơi xuống hố trong lúc đang đi tìm Linh Nhi. Lúc tỉnh dậy thì quang cảnh cũng chả khác là mấy. Ở đây cũng là rừng, nhưng cô nghĩ chỉ cần đi 1 đoạn về phía tay phải cô là có thể thấy đc 1 hay 2 ngôi nhà. Bởi vì từ chỗ đó, cây cối khá thưa thớt, cỏ dại dưới chân cũng có dấu hiệu bị giẫm lên...Nhưng cái cô ghét nhất là... cô tỉnh dậy trong tình trạng nằm bẹp dí giữa 1 đống cỏ dại và đất cát trong rừng, và điều đó thật sự rất ảnh hưởng đến cô. Ngọc Lam vội đứng dậy ngay, đi đến phía tay phải. Cô có thể xin họ chỗ nghỉ ngơi, đặc biệt là tắm rửa. Và cũng phải hỏi họ xem đây là cái nơi quái quỷ nào nữa. Đầu tiên là rơi xuống hố, sau đó lại luồn kiểu gì ra chỗ này, lối vào mới của công viên xuyên quốc gia à?  
Quả đúng như Ngọc Lam nghĩ, khoảng 10 phút sau cô đã ra khỏi khu rừng đó. Nhất là... giờ đây trước mặt cô là tòa dinh thự to khủng khiếp, nó được sơn màu xanh dương, với cái cổng sắt mà Ngọc Lam nghĩ nó phải cao gấp đôi chiều cao của cô, và 1 bức tường thành màu xanh dương nốt, bao quanh cái dinh thự đó.


Ặc, cái dinh thự này phải to gấp rưỡi cái dinh thự của ba mẹ cô.

Nhưng mà...Nhưng mà...Nhìn kiểu gì thì mình cũng thấy giống nhà hoang. Cái màu xanh dương ảm đạm, lại thêm cái cổng sắt và bức tường thành kia, trông cứ như là không muốn cho người ta biết mình làm gì, hay mình là ai, thậm chí là sự tồn tại của tên chủ nhà chắc chẳng ai biết trừ hắn. Nhà to thế kia mà không lấy một mống người lướt qua, ít ra thì cũng phài có vài cô hầu, hay người quản gia chứ! Mà chỗ này chắc chẳng có người, từ nãy đến giờ không có ai đi qua đây hết, chứng tỏ mọi người không thích chỗ này. Có lẽ nó sẽ là chỗ qua đêm tạm thời của cô trong khi đi tìm 5 người kia. Nhưng trước tiên...

-Mình phải tìm được 1 chỗ để tắm táp đã! Chỗ này bụi kinh khủng, thôi, dẹp cái ý tưởng đó đi!_Ngọc Lam nhìn lại cái tòa dinh thự kia. Đây rất có thể là chỗ ngủ duy nhất của cô, nhưng...

-Thôi thôi, đi tìm làng vẫn tốt hơn!!

Ngọc Lam tự nhủ, cứ đi mà không hề biết,có người ở đằng sau cô đang từ từ tiến gần lại, bất ngờ giơ cao tay giáng mạnh xuống đầu cô 1 cú.


Ngọc Lam bất tỉnh...

Bóng đen đó lại gần, vác cô đi vào dinh thự u ám kia...

----------------------------------------------------------------

  Đinh Đương tỉnh dậy, cũng giống những người khác, cô cũng ngạc nhiên không kém,có khi còn hơn, bởi vì...hình như cô đang ở trong 1 cái tủ?! Mà cô không biết có đúng không nữa, cái tủ này khá rộng, và chứa đầy... Cây lau nhà!

"Không xong rồi! Mình phải mau ra khỏi đây thôi!"_Cô nghĩ thầm rồi đảo mắt xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở cái tay nắm cửa. Đinh Đương nhanh chóng lao ra khỏi chỗ ngồi, chạy đến chỗ cánh cửa tủ và mở toang nó ra... Cô thấy...  

1 chiếc đèn chùm, đại sảnh lớn và ... cuộc sống bận rộn.


Tất cả những người trong đại sảnh từ lớn đến nhỏ đều đang chạy đi chạy lại, tất bật chuẩn bị cho cái gì đó.Đinh Đương cứ ngẩn ngơ nhìn, bỗng nhiên giọng chua chát vang lên:

[ Thất Kiếm Anh Hùng ] Lạc vào vùng đất thần tiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ