Chương 16: Ánh mắt chạm nhau (1)

154 10 6
                                    

- Là muội ấy...muội ấy bảo muội làm vậy!_Y Hoa tự dưng khóc sướt mướt.

Uầy ơi, khóc như thật ấy, sao nó dặn nước mắt ra hay thế nhỉ?

Lam Thố âm thầm bĩu môi. Lại hất mặt về phía Hồng Miêu, cô cũng không có ý biện hộ cho bản thân. Thanh giả tự thanh, để xem tên này nhìn nhận sự việc như thế nào.

Hồng Miêu nhìn 2 người trên, rồi từ tốn:

  -Thế muội nói xem? Lam Thố bắt muội làm gì? Nói hết ra.

- Muội ấy...bắt muội tìm 1 văn kiện...có chữ kí của ba muội và huynh...

-Chỉ thế thôi?

-Vâng...

-Không còn gì khác?

-Vậy sao người hầu ở ngoài kia nói là chính muội là người rủ Lam Thố vào phòng làm việc của huynh?


-Không! Mấy người họ nói dối! Là...Lam Thố bắt muội vào..._Y hoa mặt xanh ngắt, cố gắng biện minh.

Trái lại với thái độ của Y hoa, Lam Thố lại bình thản đến lạ thường. Y Hoa à, khuôn mặt cô viết rõ 3 chữ "Tôi nói dối" ra rồi đấy.

-Sao huynh tưởng Lam Thố chỉ bắt muội tìm một tờ giấy nào đó thôi, hay là muội cũng thông đồng với muội ấy, rồi bây giờ trở mặt?


-Muội..._Y hoa cắn môi

- Cô tưởng chuyện cô là gián điệp cho cha cô, tôi không biết à? Ba năm nay tôi để yên cho cô vì tôi còn có nhân tâm, nay chuột đã lòi đuôi, không thể nhắm mắt cho qua được nữa...

Y Hoa quỳ xuống, bám vào vạt áo Hồng Miêu, khẩn khoản:


-Làm ơn...Cho muội 1 con đường sống..

Trái lại, Hồng Miêu chỉ lạnh lùng hất tay ả ra, giọng sắc như dao:

-Người đâu, đem cô ta ra biển, với ba ngày lương thực, một chiếc thuyền_Hồng Miêu quay sang Y Hoa

-Yên tâm, nể mặt cô đã từng là con gái của Nam tước, tôi sẽ cho cô 1 cái chết nhẹ nhất có thể.

-Đừng...Hồng MIêu...Tình cảm muội dành cho huynh là thật! Lam Thố...cô cứ nhớ lấy...Sẽ có ngày cô phải hối hận!


Y Hoa vừa nói xong câu cuối thì đã bị người của Hồng Miêu đem đi. Suốt dọc đường, vẫn còn nghe thấy tiếng cô ta chửi bới.

Haizz...Đúng là điên vì tình mà....

Thậm chí người trong cuộc là cô đây, còn chưa làm gì đến ả...

Lam Thố thở dài. Cô quay sang Hồng Miêu, hất cằm, khoanh tay trước ngực:


-Hoá ra huynh lợi dụng muội.

- Huynh chẳng lợi dụng ai cả_Hồng Miêu nhún vai

- Không phải là tại cô ta cứ bám dính lấy muội sao?

-Thế tại sao huynh lại để hai người hầu được phép vào phòng làm việc của huynh? Kế hoạch của huynh cũng quá là rõ ràng rồi.

Lam Thố nói xong liền rời đi. Thật là, tự dưng không đâu lại một mớ rắc rối dính lên đầu.


Hồng Miêu vẫn đứng trong thư phòng trầm mặc. Đúng là kế hoạch này rất lộ liễu, nhưng đối với hai con người kia thì hắn cũng không quá chú trọng mà bày kế tỉ mỉ. Cơ mà chẳng qua...hắn đánh giá hơi thấp người kia sao..?

Cô đã biết, vậy mà còn nguyện ý phối hợp với hắn...


3 ngày sau.

-Huynh nói cái gì?_Lam Thố đập tay xuống bàn làm việc của Hồng Miêu, mặt mày vô cùng nghiêm trọng.

-Huynh nghĩ huynh không cần phải nhắc lại_Hồng Miêu ngược lại lại bình thản cầm tách trà nhâm nhi.

-Làm tân nương của huynh rồi đi tới bữa tiệc hoàng gia á?! Huynh cứ mơ đi!


-Thế muội muốn ta vứt muội ra ngoài biển không?

-Huynh buồn cười thật. Trên cái đất này có bao nhiêu người, chưa kể trong nhà này cũng có người xinh đẹp, giỏi giang. Tại sao huynh lại chọn ta?

Hứ, lại lấy cái việc này ra uy hiếp cô, căn bản, cô bị uy hiếp cũng quen rồi.

-Thứ nhất, đây là đảo hoang. Thứ 2, trong nhà này chỉ có mấy bà già giúp việc, ba mẹ ta sẽ không ưa, trông mặt mũi như muội tạm ưa nhìn, hơn nữa trẻ trung, tạm coi như đủ điều kiện cơ bản.


-Ba mẹ huynh..?

-Muội có thể coi như 1 buổi ra mắt.

Lam Thố thẫn thờ, phải đóng giả tân nương của tên này sao?

- Muội đóng cũng được... Nhưng mà huynh phải đồng ý với ta hai điều kiện.


-Muội cứ nói

-Thứ nhất, chúng ta chỉ là phu thê với nhau trong mắt người ngoài, còn lại không được có quan hệ gì hết. Chỉ là người hầu với chủ.

-Muội nghĩ ta thèm động chạm tới muội ư?

Lam Thố lườm hắn, nhưng cố giữ bình tĩnh nói tiếp:

- Thứ 2, huynh phải giúp ta đi tìm bạn.


-Tìm bạn?

-Ừ.

-Tức là ngoài muội ra còn có người khác? Còn mấy người nữa?

-Ta nghĩ là 5 người.

Vậy tức là có 6 người , giống như trong lời tiên tri? Liệu đó có phải là manh mối không?

Nghĩ bụng, Hồng Miêu không do dự liền đồng ý ngay.


-Được, ta đồng ý. Nhưng bây giờ muội phải học.

-Học cái gì?

Hắn đặt lên bàn khoảng 3,4 quyển sách dày cộp, rồi nói:

- Đây là tất tần tật về việc một tân nương xuất thân từ gia đình gia giáo phải học. Đây là kiến thức, muội phải học thuộc hết, rồi hai ngày sau sẽ học thực hành. Như là cử chỉ, cách nói, cách pha trà, cách ăn, cách uống trà, đến cả cách cầm các thứ cũng phải học....À muội còn phải học khiêu vũ nữa, học đánh piano...Muội phải học hết trong một tuần, vì tuần sau là yến tiệc diễn ra.  

[ Thất Kiếm Anh Hùng ] Lạc vào vùng đất thần tiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ