Tiêu Vũ Châu ngày thường phóng khoáng như vậy nhưng sỉ diện rất cao , làm sao có thể sống nhờ nhà người khác như vậy được , ăn uống ngủ nghỉ cái gì Hà Khánh Băng cũng lo , mấy ngày nay ăn cái gì nàng cũng chi trả , bữa ăn lúc nãy cũng vậy , thật nhiều món ăn nhất định rất đắc . Tiêu Vũ Châu nghĩ trong bụng chuyện như vậy chẳng khác nào là sống bám .
Hà Khánh Băng thấy cô nghĩ lâu như vậy thì lên tiếng hỏi thăm :" có cái gì suy nghĩ lâu như vậy ?"
Tiêu Vũ Châu bị lời nói của nàng làm cho thất kinh , đảo mắt một vòng mới nói ra suy nghĩ :" không cần đâu ." Hà Khánh Băng nghe nói liền nhìn Tiêu Vũ Châu một cái , tâm trạng bị tuột hứng tột độ.
"Tại sao ?" Vốn là đang rất mong chờ , trong đầu nàng còn tưởng tượng ra vô số tình huống mật ngọt chết người thì Tiêu Vũ Châu lại phán một câu làm tâm trạng nàng rơi xuống hố sâu.
Tiêu Vũ Châu tâm tình cũng không mấy vui vẻ , cô là sỉ diện quá cao đi :" nếu như vậy , người ngoài nhìn vô sẽ... A" còn chưa nói hết câu thì bánh xe đột nhiên rẽ trái , tấp vào sát lề làm cho Tiêu Vũ Châu theo quán tính mà ngã người về phía trước , cũng may không có làm sao.
Hà Khánh Băng không muốn nghe cô nói tiếp , nghĩ rằng cô là sợ người người dèm pha về mối quan hệ của hai người nên không dám lộ liễu mà ở chung , hơn nữa lúc nãy hai người còn ở cửa hàng ẩm thực có nói về vấn đề này đã làm cho Hà Khánh Băng để ý. Bây giờ lại xảy ra tình huống này , biểu tình cộng với thái độ của Tiêu Vũ Châu làm cho Hà Khánh Băng nổi nóng .
Sau khi chiếc xe an toàn tấp vào lề , Hà Khánh Băng giương mắt nóng giận nhìn Tiêu Vũ Châu nói :" sợ cái gì chứ ? Người khác có nuôi em ngày nào cần gì để ý đến bọn họ . Nếu đã dũng cảm đỡ lấy cho tôi một nhát dao thì cũng nên dũng cảm đối mặt với chuyện này , em cũng không phải không biết tình cảm giữa hai nữ nhân sẽ khó khăn rồi sao , như vậy tại sao không cùng nhau vượt qua ?! Em...đúng là đồ nhát gan ."
Tiêu Vũ Châu từ đầu chí cuối đều nghe không thiếu một chữ , thật sự là nàng hiểu sai ý của mình nhưng muốn nói lại không có đường để chen vào . Vừa lúc Hà Khánh Băng nói xong thì Tiêu Vũ Châu cũng muốn mở miệng giải thích nhưng chiếc xe đã từ lúc nào phóng ga mạnh như vậy làm cho cô bật người ra phía sau .
"Khánh Băng ~ em..." Tiêu Vũ Châu khó khăn nói , tốc độ chạy nhanh như vậy cô không phải là sợ mà là lo lắng Hà Khánh Băng sẽ nghĩ sai ý mình .
"Không cần nói , nếu đã không có dũng khí như vậy thì..." Hà Khánh Băng giảm tốc độ cắn răng lại nói tiếp :" thì chia tay đi ~"
Tiêu Vũ Châu nghe nói hai từ ' chia tay ' liền một trận kích động cùng tức giận , hai từ này sao có thể dễ dàng nói ra như vậy được , chị xem quan hệ này là trò đùa hay sao ?! Còn chưa nghe giải thích đã phẫn nộ như vậy , như vậy căn bản là không có lòng tin với nhau .
Không khí trở nên trầm lặng một hồi , chiếc xe Audi thắng gấp dừng ở trước cổng trụ sở cảnh sát Bắc Kinh .
Đến nơi Hà Khánh Băng cũng không có nói gì , Tiêu Vũ Châu trầm mật ngầm hiểu ý , mở cửa bước xuống xe một đường đi thẳng vào quân doanh không hề quay đầu lại .

BẠN ĐANG ĐỌC
[ BH ] ( TỰ VIẾT ) Nhận nhiệm vụ bảo hộ chị
Historia CortaAi bảo cảnh sát nhân dân không thể yêu nhau ? Lại còn là con gái càng không thể ? Hà Khánh Băng, nữ nhân tài sắc vẹn toàn , nét đẹp quyến rũ vạn người mê , ấy thế mà trong lần đầu tiên găp gỡ lại bị ánh mắt Tiêu Vũ Châu hút hồn, lấy làm say mê. ...