Chương 40:Kẹo mạch nha Yến Nam Thiên

2.2K 135 6
                                    

Chương 40:Kẹo mạch nha Yến Nam Thiên
Editor:HamNguyet

*(Kẹo mạch nha:Mn có thể hiểu là kẻ bám dính người khác không buông)*

Tham gia đại hội luyện đan sư ở Kim Đỉnh Sơn có thêm hai người, đều là đệ tử Giang trưởng lão, một người tên Ôn Lăng Thiên, một người tên Bạch Triệt.

Hai người đều là tu sĩ huyền phủ, tuổi tác không lớn, đều dưới hai trăm tuổi, bởi vì nhiều năm tiếp xúc đan dược, nên trên người mang theo một cỗ hương vị đan dược.

Có lẽ vì tuổi còn trẻ, có thể luyện ra thất-bát giai đan dược, ngày thường ở Phiêu Miểu Tông được nhiều người tôn sùng, cử chỉ lời nói của hai người đều mang theo một cỗ thái độ ngạo nghễ tài trí hơn người. Đương nhiên, đây là đối với đệ tử khác, còn đối với Ổ sư thúc, Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn, thái độ hai người bọn họ vô cùng tốt.

Cách thời gian đại hội luyện đan sư Kim Đỉnh Sơn bắt đầu, còn gần hai tháng, thời gian dư thừa, bởi vì qua hư không quá háo tinh thạch, Ổ sư thúc cũng qua hư không, mà dùng thần hồng mang theo hai người Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn đồng hành, Ôn Lăng Thiên cùng Bạch Triệt đã là tu sĩ huyền phủ, chính mình có thể điều khiển thần hồng mà đi.

Nhìn bọn họ rời đi Phiêu Miểu Tông, thân ảnh Liễu Khuynh Thành xinh đẹp từ trong động phủ đi ra, đứng trên Thiên Lam Phong, khóe môi hiên lên tươi cười lạnh lùng, trong mắt sát khí đặc hơn.

"Liễu sư thúc, không tốt, Tiêu sư huynh bị Đoan Mộc sư thúc bắt đi, Đoan Mộc sư thúc biết tờ giấy truyền tin giả do Tiêu sư huynh viết, làm hại Tần sư thúc bị người ám hại rơi xuống Sư Hổ Nhai, liền đem Tiêu sư huynh đến Hình Luật đường, người Hình Luật đường phạt Tiêu sư huynh xuống Sư Hổ Nhai năm ngày, Liễu sư thúc, ngươi mau cứu Tiêu sư huynh đi!" Ngọc Thanh Nhan thở hổn hển chạy lên Thiên Lam Phong, vẻ mặt bối rối.

"Cái gì? Tiêu Thiên bị bắt đi?" Vẻ mặt Liễu Khuynh Thành chấn động, mâu quang nghiêm khắc trừng mắt Ngọc Thanh Nhan: "Hắn có nói ra lời không nên nói hay không?"

"Không có." Ngọc Thanh Nhan bị thần sắc Liễu Khuynh Thành dị thường lãnh lệ sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng lắc đầu: "Tiêu sư huynh không nói cái gì, hắn đem tất cả sự tình gánh vác một mình."

Liễu Khuynh Thành nghe vậy yên tâm, trừng mắt nhìn, hai mắt lãnh lệ lóe ra tinh quang xinh đẹp ngày thường, tiến lên vỗ bả vai Ngọc Thanh Nhan, ý bảo nàng không cần lo lắng: "Ngươi đi nói cho hắn, chỉ cần hắn không nói ra lời không nên nói, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn một mạng."

Ngọc Thanh Nhan mừng rỡ, tảng đá trong lòng rơi xuống, không ngừng nói: "Đa tạ Liễu sư thúc." Trước khi đến, nàng lo lắng nhất chính là Liễu sư thúc buông tay mặc kệ, Tiêu sư huynh sẽ lành ít dữ nhiều.

Liễu Khuynh Thành làm như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, nhếch môi một, trên mặt tuyệt mỹ mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Các ngươi làm việc cho ta, tự nhiên ta sẽ không mặc kệ bỏ lại các ngươi, về sau chỉ cần các ngươi nghe theo lời nói của ta đi làm, sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi."

[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(NP)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ