Chương 48

7.8K 539 29
                                    

Trở về mới thấy, khung cảnh này trông còn quen thuộc hơn ở nhà chính. 

  Qua một đêm kia, Hiểu Quả vẫn say ngủ như trước, cơ mà sắc mặt La Vực lại chẳng được như mọi khi, chẳng những có vẻ hơi tái nhợt, mà nhìn kỹ còn thấy có quầng thâm nhàn nhạt.

Lúc thầy Phương mang thuốc đến cho La Vực, y mở to đôi mắt vằn vài tia máu nhìn hắn, nói, "Chiều quay lại vườn sinh thái."

Chuyện làm ăn đã bàn xong, La Vực lại không thích sống ở đây, quay trở về cũng là việc bình thường. Tuy nhiên không hiểu vì sao, thầy Phương lại cảm thấy quyết định này có vẻ hơi vội vàng.

Song, nếu La Vực đã phân phó, thầy Phương ắt sẽ nhanh chóng thực hiện, không bao lâu đã thu xếp xong hành lý.

Lúc đến cả căn nhà đầy ắp người, lúc đi, ngoài mấy người giúp việc ở lại, cả căn nhà to như vậy lại chẳng có chút nhân khí nào.

La Vực ngồi ghế sau, nhìn cổng lớn chầm chậm khép lại, không chút lưu luyến bảo tài xế chạy đi.

Trên đường đi tròng trành nghiêng ngả, La Vực mới là người nghỉ ngơi không đủ, thế mà Hiểu Quả bên cạnh còn ngủ say sưa hơn. Lúc đầu cậu còn tựa lưng vào ghế, dần dà trượt thân xuống, tuy ghế sau không nhỏ, nhưng không thể để hai người trưởng thành một ngồi một nằm được.

Đầu Hiểu Quả dần loạng choạng về phía La Vực, tóc cũng đổi chiều, La Vực nhìn một lát, bèn lấy tay chỉnh đầu cậu về phía kia, cơ mà chưa được bao lâu Hiểu Quả đã ngả về chỗ cũ. La Vực thử mấy lần không được, đành nâng đầu Hiểu Quả để cậu gối lên đùi mình.

Cảm giác được mình đã đổi một cái gối thoải mái, vẻ mặt Hiểu Quả cũng thỏa mãn hẳn lên, dọc đường còn khẽ ngáy mấy bận.

Đi một lúc, xe cuối cùng cũng về tới vườn sinh thái. Thời gian ở đây không lâu, rời đi cũng chỉ mấy buổi, mà giờ quay trở về lại thấy khung cảnh này nhìn còn quen thuộc hơn ở nhà chính.

Xe đi qua khu vực mở tự do để vào khu biệt thự kín, bốn phía tĩnh lặng vắng vẻ, bỗng, con đường lại bị hai chiếc xe cỡ lớn chắn ngang.

Lão Lý ngừng xe, thầy Phương hạ cửa kính nhìn ra ngoài, rồi quay đầu nói với La Vực, "Hình như có người đang chuyển đồ."

Quả đúng là có người đang chuyển đồ, nhưng không phải chuyển vào, mà là chuyển ra. Lần này La Vực về bằng xe khác, thân xe màu xanh ngọc đậm thần bí lại tao nhã, màu sắc vừa tinh tế lại vừa độc đáo cùng hình dáng của chiếc xe khiến người ta phải nhìn ngó bàn tán.

Vì vậy, người đang vội vàng chuyển nhà cũng nhận ra bọn họ, còn xuyên qua cửa xe mà thấy La Vực ngồi sau. Rõ ràng là chẳng có quan hệ gì, đối phương lại thân thiện tới chào hỏi, "La... La tiên sinh đã về rồi?"

Kẻ muốn bám víu La Vực đâu đâu chẳng có, người quan trọng đi đâu cũng được tiếp đãi, La Vực có thể không cần bận tâm. Thầy Phương đang định cản thay y, không ngờ La Vực lại hạ nửa cửa kính xe, gật đầu với người bên ngoài.

"Là Kim tiên sinh sao, đã lâu không gặp, anh đang chuyển nhà à?"

Người tới không phải ai khác, chính là Kim Vi mà La Vực đã từng gặp một lần, nhưng lúc ấy La Vực không hề nhận danh thiếp của Kim Vi, hơn nữa y còn không nói tên cho đối phương, giờ Kim Vi biết tên La Vực, hẳn là mấy ngày nay đã tìm hiểu không ít tin tức về y.

Kim Vi thấy quý nhân bận bịu như La Vực còn nhớ rõ mình, lập tức tươi cười.

"Đúng vậy đúng vậy." Kim Vi vội vàng đáp, "Không phải là vì mấy căn nhà ở đây hết chỗ sao, nói là cho ở nửa tháng, chúng tôi khổ sở muốn xin ở thêm mười ngày, không ngờ vẫn phải chuyển đi, sức khỏe của bố vợ tôi mới vừa tốt lên một chút..."

Đúng lúc này, có hai người từ xa đi tới, đó là Tiểu Dung và em gái Lệ Lệ mà La Vực cũng từng đụng mặt, Tiểu Dung nghe Kim Vi nói, sắc mặt không khỏi khổ sở.

Lệ Lệ bên cạnh nhìn thấy La Vực liền sáng bừng mắt.

La Vực như mới nghe chuyện lần đầu, hỏi Phương Tỉ, "Ở đây hết chỗ rồi à?"

Phương Tỉ suy nghĩ một chút, đáp, "Hẳn là không còn nhiều nhà trống."

La Vực lại nghi hoặc, "Sao tổng giám đốc Dương không nói chuyện này với tôi nhỉ, tôi nhớ anh ta nói vẫn còn giữ lại vài căn."

"Còn, còn nhà trống sao?" Tiểu Dung mở miệng, cô là người khá dè dặt, nhưng vì ba mình, dù không quen biết La Vực, cô cũng không giữ nổi khách sáo mà hỏi y, "Ừm... Không biết ngài có thể hỏi hộ chúng tôi được không?"

Lần trước Kim Vi tốn bao nhiêu công vẫn chưa nói được ý định của mình, ngược lại còn bị La Vực quay mòng mòng cho chẳng hiểu gì, không ngờ tới khi sắp phải đi lại gặp cơ hội thay đổi? Thật khiến người ta không khỏi cảm thán thế gian trùng hợp.

La Vực nhìn dáng vẻ thiết tha sốt ruột của mấy người trước mặt, đang định nói chuyện bỗng cúi đầu.

Người ngoài xe liền thấy nét mặt y mềm hẳn đi, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng. La Vực nhẹ nhàng hỏi, "Dậy rồi sao? Chúng ta về tới nhà rồi."

Trong xe của bọn họ đang có ba người, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện thêm một người ngồi ở ghế sau. Người đó có mái tóc rối lòa xòa, rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, trên mặt còn nguyên mấy vết hồng hồng do đè xuống đâu đó.

La Vực vươn tay chỉnh lại tóc cho cậu, rồi sau đó kéo lại cổ áo bị nhăn thành một nhúm của cậu.

Cậu trai kia ngoan ngoãn để La Vực làm, ngẩng đầu nhìn mấy người bên ngoài xe đang nhìn mình chằm chằm.

Có lẽ do vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cho nên Hiểu Quả không nhận ra đối phương là mấy người quấy rối trong vườn lần trước, nhất là Kim Vi, Hiểu Quả còn từng có phản ứng quá khích với hắn, vậy mà giờ chỉ ngẩn người nhìn, không biết là do không thấy quen mắt, hay là đã quên mất rồi.

Hiểu Quả không nhận ra bọn họ, không có nghĩa là người bên ngoài không nhận ra cậu, đặc biệt là Kim Vi, ngay khi cảm giác được Hiểu Quả nhìn sang, gã đàn ông vốn mang dáng vẻ vững vàng bình ổn lập tức biến sắc, khi thấy động tác cùng ánh mắt dịu dàng mà La Vực dành cho Hiểu Quả, vẻ mặt hắn như bị sét đánh.

[Đam mỹ] Thằng nhỏ ngốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ