9

710 79 3
                                    



Hôm nay Jimin cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể, còn Aru, anh không quan tâm chính là đặc ân cuối cùng vì anh không muốn động tay với cô, tiếp tục giữ cô ở lại nhưng không cho phép cô tham gia những dự án quan trọng của công ti, cũng vì thế mà ả nhận ra sự xa lạ của Jimin, điều này khiến ả tức tối mong muốn kế hoạch được hoành thành thật sớm.

----------------------------------------------------------------------------------

Jimin lái xe đưa Ami đến bệnh viện, lần này cả hai cùng vào gặp bà của Ami, bà cô thấy bên cạnh cháu gái mình là một cậu trai trẻ cực kì tuấn tú liền hỏi.

"Ami, đây là?"

"Ngoại, đây là chồng của con"

"Chồng? Con đã cưới bao giờ?"

"Ngoại, con xin lỗi vì đã giấu ngoại"

Jimin đến bên cạnh Ami lễ phép cúi đầu chào bà.

"Con chào bà ạ"

"Cậu??? Ami? Sao con không nói gì cho ngoại nghe?"

"Ngoại thật ra, con một chút nữa đã bị ba đánh chết, ông ấy còn có ý định đồi bại với con"

Bà cô nghe được, liền tức giận căm phẫn nghĩ đến ba cô, thằng đàn ông tồi tệ đó.

"Thì chuyện đó liên quan gì đến chuyện này?"

"Dạ, là Jimin đã cứu con, và còn cho con chỗ ở nữa, nè bà nhìn xem, anh ấy chăm sóc con rất tốt"

Nói rồi Ami vén tay áo lên khoe không còn vết bầm nào với bà, dù anh biết cô có phóng đại lên nhưng anh vẫn cảm kích cô gạt tay cô đẩy vai áo lên không cho trễ vai.

"Bà đừng trách anh ấy, là do con yêu anh ấy trước bà ơi"

"Con nhỏ này, bà đã trách cái gì đâu?"

Bà gõ nhẹ vào đầu cô, vẫy tay gọi Jimin đến gần.

"Cậu tên là gì?"

"Dạ cháu tên là Park Jimin ạ"

"Bà không trách gì cả, chỉ sợ con bé còn trẻ đã lấy chồng, không được dãy dỗ kĩ càng, bà không còn đủ khỏe để chăm nom nó, sợ nó làm không đúng bổn phận"

"Ami rất tốt thưa bác, nấu ăn cũng rất giỏi"

Bà nghe như hài lòng liền cười khoái chí.

"Đúng vậy, tuy không được thông minh nhưng nấu ăn rất tốt"

Ami nghe như bà đang trêu bèn nũng nịu sà vào lòng bà.

"Con thông minh lắm đó"

Câu nói của cô khiến Jimin và bà cùng bật cười, có lẽ họ sống cùng cô nên biết cô vụng về như thế nào nên cứ trêu cô mãi. Bà cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Ami cười vui vẻ thật sự, không còn gượng gạo như trước. Trong lúc Ami đi lấy nước, bà và Jimin ngồi cạnh nhau nhìn bọn trẻ cùng nhau nô đùa bà lại thở dài tâm sự với Jimin.

"Con bé đó, bây giờ mới thấy nó cười vui vẻ như vậy"

Jimin im lắng nghe bà nói, như muốn biết thêm về cô.

"Lúc còn nhỏ, chịu sự ghẻ lạnh từ nhà nội, bị đánh đập rất nhiều, cho nên không biết từ khi nào, ta đã quá quen với gương mặt cố gắng cười của nó, nhìn đau lòng nhưng chẳng nói được gì"

[HOÀN]1%[Jimin]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ