Chương 164 : Tôi đã nói không tổn thương em.

7.3K 56 5
                                    

Editor: Chen Jin Yin

Beta: Khoai Môn Kem

Trên đường đi Mạch Sanh Tiêu bị Lôi Lạc xô đẩy về phía trước.

Đôi mắt Lôi Lạc lộ ra sự hung ác, cô không nghi ngờ, nếu như hiện tại chỉ còn hai người bọn họ ở đây, nhất định hắn sẽ giết chết cô ngay tại chỗ này.

Dạ Thần được những người khác dìu đi rất chậm, Mạch Sanh Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, chứng kiến máu trong ngực hắn chảy dính đầy bàn tay, không còn phân biệt được các nữa.

" Nhìn cái gì vậy, không phải là tác phẩm của cô sao, mẹ kiếp!"

Sanh Tiêu cước bộ lảo đảo," Tôi có chân, tự đi được."

Cánh tay dùng lực bắt tay cô, Mạch Sanh Tiêu đau điếng, cảm giác được Lôi Lạc dùng cả sức lực để trừng trị cô, nhưng Sanh Tiêu nhịn đau không nói, tiết kiệm hơi sức không đâu đôi co với tên ác ma này.

Lôi Lạc hung hăng muốn bóp chết người phụ nữ trong tay, không chút thương hại nào dùng lực đạo mạnh hơn, quan trọng nhất là sự nhục nhã hắn phải gánh chịu hôm nay, từ nay về sau hắn làm sao có thể ngẩng đầu oai nghiêm với đám người kia?

Mạch Sanh Tiêu bị đẩy vào bên trong một gian phòng, ‘Phanh…’ âm thanh phát ra theo cánh cửa đóng lại, cô nghe được tiếng khóc của Bân Bân vì bị thức giấc.

Sanh Tiêu bước nhẹ tới, xoay người ôm lấy con trai," Bân Bân đừng khóc, Bân Bân, mẹ đây......"

Bân Bân khóc một lát dụi mắt, Mạch Sanh Tiêu ôm nó ngồi ở mép giường, không dễ dàng để nó nín như thế này, ngẩng đầu trông thấy Sanh Tiêu, chủ động vươn cánh tay bé nhỏ ôm cổ cô. Cô xúc động không thôi, nước mắt tuôn rơi vì vui mừng," Bân Bân, con nhận ra mẹ đúng không? Con vẫn nhớ mẹ."

Trong lúc đó Mạch Sanh Tiêu cảm thấy, những gì cô và Duật Tôn làm trước đó đều rất đáng giá để đổi lấy khoảnh khắc hạnh phúc này.

Hóa ra, bọn họ không chỉ có trả giá, mà còn chờ đợi sự hồi báo.

Sanh Tiêu để con trai ngồi trên đùi mình, Bân Bân giương mắt lên nhìn cô, nó nước mắt lưng tròng, bộ dáng rất đáng thương, Mạch Sanh Tiêu lau mặt cho nó," Bân Bân đừng sợ, không có ba, mẹ vẫn bảo vệ Bân Bân"

Bên cạnh chiếc giường của Bân Bân, bày rất nhiều đồ dành cho em bé, có sữa bột, bình sữa, tả lót, bột thức ăn và một đống đồ chơi. Sữa bột không phải cái Bân Bân thường ăn, nhưng Bân Bân rất thích ứng với sự thay đổi này.

Mạch Sanh Tiêu đi tới phía trước cửa sổ, thấy tất cả món đồ chơi đều được mở hộp sẵn, cô cảm thấy rất may mắn, ít nhất Bân Bân ở đây vẫn chưa chịu bất cứ hình phạt nào.

Dạ Thần đẩy cửa tiến vào, hắn tiện tay đóng cửa lại, Mạch Sanh Tiêu cùng Bân Bân đang vui đùa, cô cười rất dịu dàng, Sanh Tiêu đâm hắn lúc nãy và Sanh Tiêu lúc này hoàn toàn như hai người khác nhau.

Dạ Thần có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm cô, thấy thần sắc của cô một chút lo lắng cho hắn cũng không có.

Mạch Sanh Tiêu mẫn cảm phát giác được đằng sau có người, cô quay đầu lại, trông thấy Dạ Thần trước cửa, hắn chống lại ánh mắt của cô, lúc này mới chậm rãi đi tới.

Chìm Trong Cuộc Yêu (full) - editor: Khoai Môn KemNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ