Seunghoon tan làm trở về, đặt chiếc cặp táp lên kệ cao ở cạnh cửa, hắn cúi người tháo đôi giày tây ra thay bằng một đôi dép bông đi trong nhà rồi mới bước vào phòng khách. Phòng khách tối om một mảng dường như chỉ còn lờ mờ nhìn thấy được ánh sáng phát ra từ chiếc tivi nằm giữa phòng, Seunghoon lẳng lặng bước đến gần lắng tai nghe tiếng nói phát ra từ trong tivi, có vẻ là một bộ phim truyền hình dài tập đang nổi gần đây.Jinwoo ngồi giữa sofa rộng lớn, cả người thu lại thành một khối bé xíu ôm cái gối lớn trước ngực, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười khanh khách trong trẻo, mái đầu nhỏ lắc lư trước màn hình một cách thích thú.
Dạo gần đây điều đặc biệt cần phải nói đến chính là Jinwoo cực kì cực kì mê phim truyền hình, mỗi lần xong công trình nghiên cứu món ăn mới liền ôm gối xuống phòng khách xem tivi, nhiều khi tập trung đến nổi hắn trở về nhà lúc nào cũng không biết. Nếu như là lúc trước khi hắn mở cửa vào nhà cũng vừa vặn trông thấy bộ dạng chờ đợi như người yêu nhỏ của anh, sau khi mỉm cười một cái anh sẽ giúp hắn cầm áo khoác, còn luôn miệng hỏi hắn có đói không, đã ăn gì chưa. Còn bây giờ, Jinwoo chỉ chăm chú vào phim truyền hình thôi. Mà cũng không thể hoàn toàn trách anh được, là hắn sợ anh buồn chán nên đã bày cho anh xem mấy cái phim này, xem ra hắn mới chính là người đã dạy hư anh.
Seunghoon nén buồn rầu lén lút bước đến bên sofa rồi bất ngờ chống hai tay nhảy qua, mông đáp lên mặt đệm êm ái ở ngay cạnh anh. Không cần nói cũng biết anh bị hành động này của hắn làm cho giật mình, ánh sáng màu xanh lá từ cơ thể phát ra càng đặc biệt chói mắt. Jinwoo nhắm mắt, tay phải cầm remote huơ loạn trước mặt hắn, Seunghoon buồn cười bắt lấy thuận tay vuốt mái tóc đen mềm trước mắt.
"Là Hoony này. Anh xem cũng chăm chú quá đó, đã ăn gì chưa?"
Jinwoo nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm nhận bàn tay ấm nóng luồn vào mái tóc của mình mới thả lỏng cơ thể, anh mở mắt ra nhìn hắn mặt có hơi nóng lên.
"Chưa ăn. Anh chờ Hoony về, chúng ta ăn cùng nhau."
Jinwoo đáp lời, đặt cái gối lớn sang bên cạnh xoay người đối diện với hắn, chuẩn bị sẵn sàng tư thế để có thể nhào vào lòng hắn bất cứ lúc nào. Seunghoon lúc này mới để ý tới dáng người thiếu niên gầy nhỏ ẩn hiện sau chiếc sơmi cỡ lớn của hắn, nét gợi cảm cực kì cuốn hút nhưng khuôn mặt non nớt kia ngược lại khiến người khác không muốn vấy bẩn. Những điều đối lập này làm hô hấp của hắn có chút khó khăn.
Jinwoo nhướn người về phía trước, tầm mắt Seunghoon cũng theo đó trượt xuống cổ áo rộng rãi nhìn đến xương quai xanh tinh tế cùng lồng ngực trắng mịn đang phập phồng theo nhịp thở. Anh ghé vào hỏm cổ hắn ngửi một chút sau đó đột nhiên chạy vội sang đầu bên kia của sofa, buồn bã vùi mặt vào chiếc gối lớn.
"J-jinwoo?"
"Hoony... trên người em có mùi hương của kẻ khác."
Seunghoon ngơ ngác kiểm tra lại áo của mình, đúng là có mùi hương nhàn nhạt của nước hoa phụ nữ còn vương trên áo, nếu không để ý thì khó có thể nhận biết được. Hắn đương nhiên không phải là kẻ có hứng thú chơi đùa với những cô gái xinh đẹp, nhất là từ lúc có Jinwoo bên cạnh lại càng nghiêm túc hơn, chỉ là trong giờ nghỉ hôm nay mấy cô cậu học trò kéo nhau lên văn phòng của hắn hỏi bài, có lẽ do vô tình nên mùi hương khác mới bám vào áo. Seunghoon để lộ nét cười trên khuôn mặt, thì ra Jinwoo là một đứa nhỏ khá nhạy cảm, đặc biệt là với mùi hương trên người hắn.