12.

590 62 28
                                    




Cả ngày hôm nay Jinwoo không mở miệng nói chuyện với Seunghoon một từ nào, không phải là anh giận hắn. Chỉ là hắn sắp đi công tác xa, Jinwoo sợ nói chuyện với hắn một chút sẽ không nhịn được muốn khóc. Bộ dạng như vậy, chắc chắn là rất khó coi.


Jinwoo máy móc xếp lại mớ quần áo mà Seunghoon vừa đem ra, đặt lại gọn gàng vào trong vali mở sẵn trên giường với vẻ mặt hận không thể chui vào đó cùng quần áo luôn cho rồi! Anh cực kì cực kì muốn chui vào vali, muốn đi cùng với hắn, nhưng Seunghoon có chịu mang anh theo đâu hại anh buồn bực muốn chết.


"Jinwoo ah, tôi đi một tuần thôi, sẽ rất nhanh. Không phải không muốn mang anh theo, chỉ là lần này không được", khoảng nệm trống ở phía sau bị chiếm mất, Seunghoon luồn tay ra đằng trước ôm lấy eo kéo anh dựa vào hắn, thoải mái đặt cằm lên trên bờ vai gầy của người kia. Vốn dĩ Jinwoo sắp quên đi vấn đề này rồi nhưng tại sao hắn đột nhiên lại nhắc đến chứ, cảm giác mất mác bỗng chốc ập đến, hai tay đang sắp xếp quần áo cũng bất chợt dừng lại. Một tuần, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài nhưng mà anh phải ở nhà một mình, nghĩ đến đây tâm trạng lại càng được dịp tuột dốc không phanh.


"Để tôi hỏi xem có thể về sớm được không?", Seunghoon thấy Jinwoo im lặng không nói cũng biết rõ hiện tại đứa nhỏ nhà mình đang rất không vui, bộ dạng này làm cho hắn đột nhiên cũng không muốn đi đâu nữa!


"Không được, khó khăn lắm em mới có cơ hội, không được bỏ lỡ. Không cho em bỏ lỡ!"


Jinwoo hoảng hốt túm lấy cánh tay đang với lấy điện thoại của hắn, cật lực lắc đầu. Thực ra lần này Seunghoon đi công tác bên phía Bộ giáo dục, bổ sung thêm một số kiến thức chuyên môn để chuẩn bị cho kì thi giáo sư sắp tới. Ban đầu trong danh sách tham gia hoàn toàn không có tên của Seunghoon nên từ lúc đó tâm trạng của hắn luôn luôn không tốt nhưng không hiểu vì sao đến ngày gần đi thì tên của hắn được bổ sung, tin tốt này là Song Minho báo cho hắn biết. Anh vẫn nhớ rõ vẻ mặt vui vẻ hôm hắn nhận được tin tốt, cơ hội này đối với Seunghoon khó khăn lắm mới có được, nếu anh còn níu kéo không cho hắn đi thì thật là ích kỉ.


"Anh sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi em, vườn hoa sau nhà anh cũng sẽ thay em chăm sóc, chỉ là... chỉ là anh sẽ nhớ em...", Jinwoo đối mặt với hắn, thanh âm mang theo nức nở, giây tiếp theo cả hốc mắt lẫn chóp mũi đều đỏ ửng hết lên.


Jinwoo cố gắng cúi đầu thật thấp, anh không muốn bản thân trở nên quá đáng ghét trước mặt hắn sau đó cảm thấy sắp không kiềm được, hít sâu một hơi rồi đem mặt chôn chặt vào lòng ngực hắn. Seunghoon biết anh không muốn hắn thấy bộ dạng yếu đuối của mình, hai tay ôm lấy anh, hôn lên tóc một cái thật nhẹ.


"Được rồi, muốn khóc thì khóc, ở trước mặt tôi không cần phải kiên cường!"


Jinwoo vốn dĩ đã cực kì bình tĩnh nhưng nghe được thanh âm trầm thấp mang theo chút dỗ dành này, mọi phòng tuyến trong lòng đều vỡ hết ra, "Hoony... thật xin lỗi..."


"Xin lỗi cái gì, là do tôi không tốt. Lúc đi rồi mỗi ngày đều gọi cho anh có được không?", Seunghoon nâng mặt anh lên, yêu thương hôn lên khoé mắt ướt đẫm.


Heart | HoonwooNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ