Chương 1: Hợp đồng

894 45 3
                                    

Trong màn đêm u tối, có một bóng trắng lờ mờ xuất hiện.

Gió thổi qua, từng sợi tơ hàn khí phất qua khiến Thư Yên rùng mình...

Đây...là đâu?

Thư Yên muốn hé miệng nói chuyện nhưng hàm dưới đã cứng nhắc từ bao giờ, thân thể không thể cử động.

Hoang mang! Đây là lần đầu tiên Thư Yên cảm nhận được hai từ này rõ ràng đến thế.

Sống mũi nàng bỗng trào ra một cỗ chua xót. Chua xót? Vì sao chua xót? Nàng không biết, trong đầu nàng trống rỗng đến lạ thường...

Nàng đã quên gì sao? Đôi mắt nâu to tròn ánh lên vẻ mờ mịt.

Tiếng gió thổi ô ô như tiếng kêu ai oán của những oan hồn bị nguyền rủa... Nhiệt độ giảm dần, sắc mặt Thư Yên trở lên thân tím, một cỗ cảm giác đau đớn xuyên thấu từ trong linh hồn.

Thư Yên ăn đau, thị giác của nàng trở nên mơ hồ... Có một bóng dáng trước mắt rất gần nhưng cũng rất xa, dù nàng cố gắng cỡ nào cũng không thể nhìn rõ mặt của hắn. Một loại tuyệt vọng lấp đầy tâm trí...

Bỗng không gian trở nên vặn vẹo, nó như một chiếc gương mỏng manh không chịu nổi một kích, vỡ tan thành mảnh nhỏ...

Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại làm ta bối rối đến thế?

"Tỉnh?" Một giọng nói nam tính quanh quẩn bên tai. Ánh sáng đột ngột tràn vào khiến hai mắt Thư Yên híp lại.

Gương mặt tinh mĩ xát lại gần nàng, hương thơm hoa cỏ vờn quanh chóp mũi khiến nàng ngơ ngác.

Người nam nhân này... Không có một nơi nào là không hoàn mỹ. Gương mặt góc cạnh được mài giũa tinh tế, sống mũi cao thẳng được đắp nặn như một món quà quý giá của thượng đế, bờ môi mỏng lãnh bạc khẽ nhếch phô ra phong hoa tuyệt đại.

Nhất là một đôi nhiếp mâu màu bạc kia, thâm thúy phản phất bao quát vô cùng vô tận vũ trụ, chỉ cần liếc nhìn một cái liền có cảm giác trầm trọng đến không thở nổi...

Hai gương mặt, hai bóng dáng; một hiện thực một mờ ảo... Thời gian không gian như giao hòa, như hai mà một...

Vô thức nâng tay muốn chạm vào gương mặt tâm tâm niệm niệm ấy...

"Đẹp sao?" Nam nhân ôn nhu thâm tình nhìn nàng.

Cánh tay đưa ra không trung bỗng cứng đờ. Như nhận ra điều gì, soát một cái, mặt nàng đỏ bừng, nhảy dựng sang một bên như vừa va phải đống lửa.

Nàng thế nhưng, thế nhưng... Ngồi lên đùi soái ca. Ôi mẹ ơi, hạnh phúc muốn khóc!

Tiểu nhân nhi trong ngực không thấy, một cỗ mất mát dâng lên trong lòng Phong Vân, đầu bạc hơi gục xuống mang theo nét u buồn man mác, từng sợi tơ bạc phiêu phiêu trong gió vẽ ra những đường cong tuyệt mỹ. Da thịt trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm nhô ra khỏi vạt áo mỏng manh...cảnh tượng mập mờ không rõ... Cực dụ nhân...

A! Thư Yên nhanh tay bưng kín mũi. Yêu nghiệt, đồ yêu nghiệt!

Ẩn dấu giao động trong lòng, Phong Vân khẽ hỏi. "Muốn nghe chuyện xưa sao?"

[Đồng nhân: Phượng nghịch thiên hạ] Tiêu VậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ