Chương 5.2: Nữ phụ ác độc

413 33 1
                                    

Bịch!

"Cửa chính không đi sao ngươi cứ thích trèo tường thế hả?"

"Ngươi không thấy lúc ta nhảy xuống, bộ dáng rất soái sao?" Thư Yên mở cửa đi vào phòng, sai nha hoàn đi phao nước tắm.

Khói trắng lượn lờ như một tấm sa mỏng giăng đầy phòng tắm. Ân! Thư Yên thoải mái rên rỉ một tiếng. Cái cuộc sống cơm bưng nước rót này thật quá đỗi sung sướng, chỉ tiếc là không kéo dài được bao lâu.

Tới thế giới trong tiểu thuyết này, Thư Yên nàng là người lười không thể học tập theo các bậc nữ xuyên sách khác cải tạo nữ phụ thành nữ chính được. À, trừ phải thay đổi chi tiết không bao lâu sau nàng sẽ chết thảm ra.

Vậy nên là giết Hoàng Bắc Nguyệt trước hay giết Mặc Liên trước?

Một người là nữ chính, một người là nam phụ. nàng giết họ sẽ không bị tác giả nhốt vào ngục hành hạ cho đến chết đi?

Hơi cau mày, thực rối rắm. Thôi thì đến đâu thì đến đi.

Sắc trời dần tối, nha hoàn đứng ngoài cửa cung kính nói vọng vào. "Tiểu thư, lão gia mời tất cả mọi người đến tiền sảnh."

"Đã xảy ra truyện gì?" Thư Yên vừa hỏi vừa mặc quần áo.

"Bẩm tiểu thư, phủ An Quốc Công đến từ hôn tên phế vật kia." Nha hoàn nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Từ hôn Hoàng Bắc Nguyệt? Cốt truyện chậm như vậy sao? Không phải chi tiết này trong nguyên tác là ngày hôm sau Hoàng Bắc Nguyệt xuyên đến sao? Xem ra nàng đến đã làm cốt truyện chịu một vài ảnh hưởng.

Trong phủ đình đài lầu các đều được điêu khắc cầu kỳ hoa mỹ, mái đình cong kết hợp với núi giả xung quanh lại toát ra ý thơ cổ điển mông lung. Hành lang dài uốn khúc, nhà cửa rất nhiều. Nàng đi thêm mấy bước thì đến khúc quanh, thoáng có tiếng người nói truyện vọng ra.

"Tóc của đại nhân ấy giống như lửa vậy! Không mở mắt ra được! Triệu hoán thú của ngài ấy là một trong ngũ linh, băng linh thú- Băng Linh Huyễn Điểu đó."

"Cái gì? Băng linh thú xuất hiện ư? Vị đại nhân kia rốt cuộc là ai có thể cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký kết khế ước."

"Đại nhân kia đã quyết định ở lại Nam Dực quốc của chúng ta rồi. Ta nói cho các ngươi biết, hắc hắc ngài ấy là bằng hữu của đại thiếu gia đó nha."

"Một vị triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu lại là bằng hữu của đại thiếu gia sao? Ngươi không nói khoác chứ?"

"Hừ, truyện quan trọng như vậy ta chẳng lẽ lại nói dối! Hơn nữa hôm nay đại thiếu gia còn muốn thỉnh ngài ấy tới phủ trưởng công chúa nghỉ lại, nhưng ngài ấy lại thích thanh tĩnh nêm mới từ chối. Đại nhân vật đều có phong phạm của đại nhân vật, bọn họ đều không thích bị quấy rầy."

"Đại thiếu gia cũng quá lợi hại! Chúng ta đi theo đại thiếu gia chắc chắn hưởng lợi không ít nhỉ!"

Nhóm người lúc này đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ nịnh nọt. Nịnh đến mức Tiêu đại thiếu gia cả người lâng lâng, dương dương tự đắc, giống như hắn trở thành cửu tinh triệu hoán sư vậy.

Đột nhiên một người ngẩng đầu lên thấy Hoàng Bắc Nguyệt thì trên mặt liền cười nhạo, cất tiếng xỏ xiên nói: "Mau nhìn kìa tên phế vật tự nhiên dám đi ra ngoài"

Người kia vừa nói như thế, đám người đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ đều xoay đầu cười rộ lên.

"Cô ta dám không ra sao? Cô ta sắp nhận được một phần hậu lễ nha."

"Tam muội muội thân thể của ngươi gần đây có ổn không đó? Nếu không khỏe thì đừng tới tiền sảnh, không cẩn thận lại bị tức chết thì phải làm sao bây giờ?" Tiêu Trọng Kỳ vừa nói vừa cười ha hả. Nhóm người đang vây quanh hắn cũng cười ùa theo.

"Quả nhiên là sỉ nhục của Tiêu gia, vứt hết mặt mũi của lão gia đi rồi!"

"Sống như vậy còn không bằng chết đi cho rồi!"

"Các ngươi câm miệng cho ta!" Đông Lăng tính cách táo bạo, nghe thấy đám người này nói chuyện không hề khách khí lập tức nổi giận.

"A, ngươi dám hét lên với đại thiếu gia sao? Nha đầu chết tiệt nhà ngươi chán sồng rồi hả?" Một tên gia đinh hung ác đinh xông lên đanh Đông Lăng.

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt trở lên lạnh lẽo, vừa muốn động thủ bỗng nhiên Tiêu Trọng Kỳ lên tiếng: "Dừng tay!"

Tên gia đinh lập tức cung kính lui xuống, hướng về phía Tiêu Trọng Kỳ cười cười: "Đại thiếu gia dạy gì? Bọn nô tài rất nhiều thủ đoạn đủ để dạy dỗ xú nha đầu này!"

"Trước hết đừng đánh nha đầu này, nếu lát nữa tam muội muội của ta tức chết thì phải có một người nhặt xác cho muội ấy, đúng không?"

Tiêu Trọng kỳ trào phúng liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, đắc ý cười lớn, mang theo đám cẩu nô tài của hắn rời đi.

"Tiểu thư?" Đong Lăng lo lắng nhìn nàng, "Vừa rồi đại thiếu gia nói..."

"Ta dễ bị tức chết như vậy sao?" Hoàng Bắc Nguyệt nói, thản nhiên cất bước rời đi.

Cách vài bồn hoa phía sau, một bóng dáng màu lửa đỏ bước ra.

"Ai nha Tiểu Ngọc, nữ chính bao giờ cũng sẽ là điểm chú mục của mọi người sao?" Thư Yên có chút than thở cảm khái. Nàng đứng lù lù một đống đây mà bị coi thành không khí. Ngay cả nữ chính là sát thủ cũng không thèm phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

"Đó là sự thật ngươi muốn được nổi bật thì đi đảo chính đi." 

Thư Yên nhún nhún vai, nhỡ khởi nghĩa thất bại nàng sẽ không còn mạng để hưởng thụ thì thật là không có lời.

Ngay từ đầu khi biết mình lâm vào vận yểu mệnh, Thư Yên đã nói toàn bộ mọi chuyện nàng biết cho Tiểu Ngọc rằng hiện tại nàng và nó đang ở trong một quyển tiểu thuyết, rằng là nàng đang ở trong thân xác bia đỡ đạn nữ phụ, rằng là thời gian của nàng không còn nhiều... 

Sau một vài câu dụ dỗ cùng uy hiếp, nàng đã buộc nó lên thuyền giặc... à là đồng đội cùng chí hướng mới đúng. Nàng và nó cùng nhau suy nghĩ nhằm tìm ra đối sách. Nó khuyên nàng nên đi tăng lên thực lực, chỉ có con đường duy nhất là bằng mọi giá tăng lên thực lực, trở lên cường đại... 

Trong vòng một tháng nàng trở thành bát tinh triệu hoán sư. Cấp độ này dù không thể rẽ ngang đại lục mà đi nhưng toàn lực trốn chạy thì may ra bảo toàn cái mạng nhỏ.






[Đồng nhân: Phượng nghịch thiên hạ] Tiêu VậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ