Chương 19

16.5K 534 17
                                    

[Edit by xiaoye_

Beta by Lê Như Quỳnh]

Trong nháy mắt, gian phòng yên tĩnh vô cùng.

Đủ loại cảm xúc đan xen rồi biến mất trên mặt giáo sư Trương, cuối cùng chỉ còn đọng lại vẻ thất vọng sâu sắc, nhưng ông không vội lên tiếng khiển trách, chẳng qua là cả người đều đã mất hết tinh thần.

"Thầy cũng hiểu, mấy năm nay, rất nhiều người rời đi, lựa chọn của mỗi cá nhân thầy đều hiểu, chẳng qua thầy cảm thấy thất vọng..." Thầy giáo già nói nhiều lần hiểu, nhưng đối với học trò mình kỳ vọng nhất, ông cuối cùng vẫn không thể nhịn được.

"Vu Đồ, trò làm thầy quá thất vọng."

"Trò là học sinh thầy đắc ý nhất, thầy cho là..." Ông thở dài thật sâu, "Không nói tới thế hệ nghiên cứu hàng không trước kia, một nghèo hai trắng* bắt đầu từ số không, liền nói đồng nghiệp Quan Tại của cậu, cậu ta năm đó từ bỏ lương cao ở Mỹ về nước, thầy vẫn cho rằng trò và cậu ấy giống nhau, đều có tín ngưỡng và lòng kiên trì của riêng mình."

*Thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ ý chí kém, nền tảng mỏng và trình độ văn hóa vật chất không cao.

Vu Đồ không phản bác bất kỳ câu nào, ánh mắt của cậu chỉ rơi vào khăn trải bàn màu trắng trước mặt, yên lặng từ đầu chí cuối.

Kiều Tinh Tinh bỗng thấy khó chịu.

"Nhưng mà, Vu Đồ cũng đã từng từ bỏ lương cao." Cô buột miệng nói ra.

Vu Đồ ngạc nhiên hướng tầm mắt lên, hai vị giáo sư cũng kinh ngạc nhìn về phía cô.

"Em cảm thấy, Vu Đồ và đồng nghiệp của cậu ấy đều là nhân tài đứng đầu, xứng đáng với sự đối đãi tốt nhất, nếu như không có áp lực gì hết thì cam tâm tình nguyện dĩ nhiên là sẽ không thành vấn đề, nhưng nếu như phải dùng tín ngưỡng và lý tưởng buộc bọn họ bỏ qua mọi chuyện, có phải đã có phần giống như..." Một từ thoáng qua trong đầu, cô không thèm suy nghĩ thêm, "bắt cóc rồi không?"
(Có thể là bắt cóc đạo đức, dùng lý tưởng nghề nghiệp trói giữ ng làm nghiên cứu)

"Tinh Tinh!" Vu Đồ quát bảo cô dừng lại.

Kiều Tinh Tinh dừng lại, cô liền hối hận, cô đã quá kích động rồi.

"Thật xin lỗi." Cô lập tức áy náy nói xin lỗi.

Trong phòng lại yên lặng thêm một hồi.

Vu Đồ đứng lên: "Thầy, thật xin lỗi, chúng em không quấy rầy thầy và cô ăn cơm nữa."

Lần này hai vợ chồng già không giữ lại nữa, Kiều Tinh Tinh theo sau lưng Vu Đồ, bước nhanh ra khỏi phòng.

Gió đêm thổi đến, Vu Đồ tỉnh táo lại, cậu dừng bước, giọng có chút bất lực."Cậu thụ hưởng nguồn lợi lớn nhất trong xã hội này, không nên nói những lời như vậy với thầy."

Đây là ý gì?

Kiều Tinh Tinh vốn đang hối hận, bây giờ trong lòng đau giống như bị kim đâm, cô nhìn ngay về phía Vu Đồ: "Ý của cậu là gì? Nếu như mình không phải là Kiều Tinh Tinh, không phải là một minh tinh, thì mới có thể nói năng như vậy sao?"

[Full] Em là niềm kiêu hãnh của anh | Cố MạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ