Chương 12

17.3K 609 116
                                    

Hai đội chuyên nghiệp đang đánh nhau hăng hái trên màn hình, nhưng Vu Đồ lại mất tập trung.

Nhớ đến khi anh bảo muốn từ bỏ, thì ánh mắt của Kiều Tinh Tinh vừa ngạc nhiên lại vừa tiếc nuối. Anh không hiểu, rõ ràng là đi theo con đường mà mọi người đều cho rằng có tiền đồ nhất, tại sao cô lại thấy tiếc?

Ngoài thầy giáo, hình như chỉ có mình cô biểu hiện như vậy.

"Vu Đồ" Trạch Lượng chả buồn gõ cửa đã chạy thẳng vào: "Cậu về từ lúc nào thế, sao tôi không biết."

Vu Đồ ngưng nghĩ vẩn vơ, nhấn dừng: "Cũng chưa lâu, lúc đấy cậu đang gọi điện ở ban công."

"À." Trạch Lượng ngồi thẳng lên bàn Vu Đồ, vẻ mặt gian xảo: "Hôm nay cậu gặp Hạ Tình rồi đúng không?"

Vu Đồ ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Sao cậu biết?"
"Hô hô, tôi là ai chứ, hai người phát triển thế nào rồi..." Bị Vu Đồ nhìn chằm chằm như tra khảo, Trạch Lượng đành giơ tay đầu hàng, không nói tiếp được: "Không, tôi nói thật mà, Hạ Tình đi Hàng Châu công tác gặp Bao Bao, rồi nhắc đến cậu là chuyện bình thường đúng không?"

"Cậu rảnh vậy thì ra nước ngoài sớm đi, còn nữa." Vu Đồ chợt nhớ ra, cảnh cáo cậu ta: "Sau này đừng nói lung tung trước mặt Bông."
Trạch Lượng ngây ra, la oai oái: "Bông nói lại với cậu sao? Con nhóc này cũng chẳng nghĩa khí gì cả."

Anh ta thấy mình bị phản bội, định đi tìm Bông tính sổ: "Đúng rồi, Khúc Minh vừa gọi điện hẹn đi ăn cơm, sáu giờ tối mai ở Phổ Đông, hai chúng ta cùng đi đi."

"Ngày mai tôi..."

Trạch Lượng mất hứng: "Thằng keo kiệt ấy khó khăn lắm mới mời tôi ăn một bữa, cậu đừng không nể mặt như thế, bạn học ở Thượng Hải đều đến cả."

Vu Đồ gật đầu: "Được rồi, vậy ngày mai tôi sang đó một mình."

Bạn đại học của Vu Đồ và Trạch Lượng đa phần đều làm việc ở Lục Gia Chủy, nơi họp mặt dĩ nhiên cũng gần đó, từ nhà Kiều Tinh Tinh đi bộ sang chỉ khoảng mười phút là đến.

Lúc Vu Đồ tới, mọi người có mặt gần như đông đủ. Nhà hàng kiểu Tây không có phòng riêng, bảy tám người ngồi cách một vách, không khí rất sôi nổi.

Khúc Minh nhìn thấy anh đầu tiên, vui mừng đứng lên chào: "Đại tài tử giỏi cả hai chuyên ngành của chúng ta đến rồi."

Thực ra Vu Đồ cũng không mấy thân thiết với những người khác. Khi lên đại học, anh chỉ tập trung vào việc học, hầu như ngày nào cũng ở thư viện, ngoài bạn cùng phòng như Trạch Lượng, Bao Bao, thì hầu như không thân thiết với người khác. Nhưng Khúc Minh lại như luôn đối địch với Vu Đồ, lúc đầu anh cũng không hiểu vì sao, cho đến khi tốt nghiệp đại học, chia tay với Hạ Tình thì mới hiểu.

Khúc Minh cũng từng rất thích dùng câu này châm chọc anh, nên khi nhìn nụ cười rạng rỡ đó lúc này, thật khó nhận đâu là thật lòng.
Vu Đồ chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.
Mọi người trò chuyện vài câu, đột nhiên một người tên Triệu Thiên hỏi: "Khúc Minh, chẳng phải cậu bảo Hạ Tình cũng đến à? Sao vẫn không thấy đâu?"

[Full] Em là niềm kiêu hãnh của anh | Cố MạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ