Chương 56

3.2K 189 1
                                    


  Bị ngược đơn phương sẽ khiến cho người ta sinh ra sợ hãi, thậm chí còn khiến tinh thần tan vỡ, thế nhưng nó cũng có thể là phương thức học tập thúc đẩy bản thân trưởng thành, đồng thời cũng khiến cho tính cách của các học viên trở nên càng kiên định. Để nghiệm chứng kiến thức mình học được, khi đối mặt với khiêu chiến, họ cũng không vì sợ thảm bại mà rút lui, ngược lại còn tiến lên đối mặt với khó khăn.

Mới đầu, phản kháng của các tinh anh này không lưu loát lại còn yếu ớt, nhưng khi bọn họ đã quen thuộc với chiêu thức võ thuật của đối thủ, học được phương pháp ứng đối, tất cả đều trở nên đơn giản, cứ dựa theo phương hướng này mà nỗ lực như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày cho đối thủ nếm chút lợi hại của họ! Dưới sự ảnh hưởng của đối thủ, từng chiêu từng thức của các học viên cũng bị nhiễm thêm một chút ác liệt, thời gian đối chiến của hai bên càng ngày càng dài, càng đánh càng xuất sắc. Dĩ nhiên, trong một khoảng thời gian bọn họ vẫn không thể đánh thắng nổi những binh sĩ lưu manh đã lăng lộn nhiều năm trên chiến trường kia được.

Bởi vì phải giúp cho mọi người nhanh chóng nâng cao khả năng, Cố Khâm chỉ cần rảnh rỗi liền nhớ lại quá trình đối chiến của họ cùng các binh lính, hóa giải từng động tác một sau đó giảng giải cho họ nghe, thời gian vì thế mà cũng xếp đến chật kín. Bởi vậy Cố Khâm cũng không để trong lòng chuyện lúng túng gặp phải sau khi chữa thương cho Hình Chiến ngày đó, mà trái lại, tiếp xúc tay chân giữa hai người cũng trở nên thường xuyên hơn rất nhiều. Hơn nữa Hình Chiến tựa hồ rất thích cảm giác hôn môi, cũng không biết hành động nào của Cố Khâm chọc trúng dây thần kinh kia của đối phương, khiến cho y thường xuyên không có bất kì dấu hiệu nào mà xoay đầu hắn sang hôn hắn.

Bình thường không có ai thì cũng không sao, có một lần khi Cố Khâm đang giảng bài cho người khác, Hình Chiến lại đột nhiên kéo lấy cổ áo của hắn hôn hắn ngay trước mặt mọi người, khiến cho mọi người ồn ào rối rít cả lên, phá hỏng toàn bộ bầu không khí học tập tốt đẹp, khiến Cố Khâm giận đến mức cho Hình Chiến một quyền ngay tại chỗ.

Sau đó khi trở về phòng, Cố Khâm nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo đối phương, "Cậu là một vị Tướng quân, không phải thằng nhóc mới yêu miệng còn hôi sữa! Hành động ngây thơ như vậy mà cậu cũng làm được, cậu không biết nhìn hoàn cảnh hay sao! Lần sau cậu mà còn làm trò này với tôi, nắm đấm của tôi sẽ dời xuống vài tấc nữa, đến lúc đó cậu có tin là cậu sẽ không đứng nổi nữa hay không?!"

Hình Chiến từ chối cho ý kiến. Lúc ấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Cố Khâm, chuyên chú đến mức giống như bọn họ đều có ý nghĩ không an phận với hắn, mặc dù biết đó chẳng qua là ảo giác của mình, y cũng không muốn nhẫn nại, lần nữa tuyên cáo với tất cả mọi người rằng Cố Khâm đã có chủ —— A, lúc nào đó cũng phải làm một lần như vậy trước đám binh sĩ kia. Có điều... Hình Chiến xoa xoa bụng, Cố Khâm ra tay cũng thật ác độc.

Nơi nhỏ như ký túc xá tất nhiên không đủ chỗ để cho hơn mười người tiến hành luyện tập đối chiến, vì thế nên họ đều tập trung đến sân huấn luyện. Cố Khâm cũng không để tâm bị người khác thấy, những thứ hắn dạy đều là một ít kiến thức cơ sở, không có gì phải giấu diếm. Có điều những binh linh kia thấy được ngược lại càng thêm không dám trêu chọc hắn, thậm chí còn có người làm bộ tới huấn luyện, trên thực tế chính là tới nghe Cố Khâm giảng bài.

Tại căn cứ Sainasi, trừ trong phòng ở cá nhân ra khắp nơi đều bị giám sát, Hứa Thiếu Phong đương nhiên cũng thấy được Cố Khâm dạy dỗ đám quân giáo sinh này như thế nào. Hắn thật sự không nghĩ tới Cố Khâm lại có bản lĩnh đến vậy, trực tiếp lợi dụng những nhân tố không có lợi cho mình kia đến phục vụ cho mình, nhẹ như không mà giải quyết vấn đề khó khăn nhất. Bộ dáng xử lý khó khăn một cách nhẹ nhàng kia làm gì có nơi nào giống với một quân giáo sinh? Rõ ràng là giống một sĩ quan từng quản lý rất nhiều binh, có kinh nghiệm phong phú mà!

Thời điểm mình lớn bằng bọn họ cũng vẫn giống đám quân giáo sinh kia cái gì cũng không hiểu! Họ rốt cuộc là phải trải qua chuyện gì mới có thể bồi dưỡng thành thực lực như thế? Hứa Thiếu Phong ngược lại lại có chút mong đợi biểu hiện của hai người khi ra chiến trường. Xem ra phải nhanh chóng sắp xếp bọn họ đi săn hơn một chút.

Đơn vị Chó điên là quân đội đóng thường trú tại căn cứ Sainasi, nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ căn cứ này. Chỉ có tại thời điểm phía trên giao xuống nhiệm vụ độ nguy hiểm cao thì mới xuất động toàn độ quân đội, còn khi bình thường thì mỗi ngày chỉ phái ra một hạm đội đi ra tiếp viện cho chiến trường ngoài chiến tuyến, sau đó ngày tiếp theo lại phái một hạm đội khác để thay đổi, cứ luân phiên qua lại như thế. Bọn họ gọi đó là "Đi săn", săn giết hết toàn tộc Satan. Chỉ với cái tên kia thôi cũng có thể thấy rõ được thực lực và tự tin của đơn vị này.

Các quân giáo sinh tới thực tập cũng không chú ý thấy mỗi ngày đều có hạm đội ra vào tại căn cứ, còn hết sức buồn bực, nơi này không phải là tiền tuyến sao? Tại sao thường xuyên thấy được ánh lửa chiến tranh ở phía xa, nhưng lại chưa từng thấy đơn vị này ra chiến trường? Bọn họ từ lúc mới bắt đầu bởi vì sợ chết mà nảy sinh ý nghĩ rút lui, đến sau khi Cố Khâm mở miệng dạy dỗ một trận lại dấy lên ý chí chiến đấu thêm lần nữa, ngày nay trải qua điều giáo vô nhân đạo của đám binh lính côn đồ kia, bọn họ nghĩ rằng tình trạng có thảm hại hơn họ cũng đã có thể thản nhiên đối mặt rồi, bây giờ ngược lại lại bắt đầu hướng tới chiến trường, nóng lòng muốn chứng minh mình không hề yếu hơn so với những binh lính kia chút nào.

Hứa Thiếu Phong chậm chạp không sắp xếp cho họ ra tiền tuyến, một là bởi vì thực lực của họ quả thực là chưa đủ, lo rằng bọn họ không thể chính xác nhanh chóng hoàn thành mệnh lệnh bên trên đưa xuống như những binh lính khác. Hắn không trông cậy vào họ có thể giết địch, nhưng ít nhất lên chiến trường cũng phải có thể tự vệ đúng không? Thứ hai là binh lính dưới trướng hắn đều là phần tử hiếu chiến, khi chiến đấu quá nhập tâm nhất định sẽ quên mất sống chết của đám quân giáo sinh này, đây quả thực là chuyện gây nhức đầu.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, không thể để cho họ ở đây mà lãng phí thời gian, mấy ông già bên quân bộ kia vẫn còn đang đợi kết quả kiểm tra đấy. Cuối cùng Hứa Thiếu Phong quyết định chia mười bốn người này thành bảy tổ, phân nhóm đi ra tiền tuyến, như vậy cho dù dù có một, hai người bị "treo" thì cũng tốt hơn nhiều so với việc tất cả cùng đi đời. Hứa Thiếu Phong vô tâm vô phế mà nghĩ.

Với nhóm đầu tiên ra chiến trường, nhất định sẽ là Hình Chiến và Cố Khâm, đưa hai tên tương đối tỉnh táo ra làm thí nghiệm, tiếp theo có kinh nghiệm rồi thì đưa đám còn lại kia đi hẳn sẽ dễ dàng hơn. Hứa Thiếu Phong dù có lười biếng không câu nệ tiểu tiết như thế nào đi chăng nữa thì đối với nhiệm vụ, hắn vẫn rất có chừng mực, chỉ cần có quân giáo sinh trong đội ngũ, hắn vẫn sẽ đích thân dẫn đội.

Sau khi nhận được thông báo của Hứa Thiếu Phong, Hình Chiến và Cố Khâm lập tức chỉnh trang chờ phân phó, đi theo hạm đội lên đường. Bọn họ đi tới vùng giao chiến kịch liệt nhất, chiến tuyến ở nơi này thường xuyên dao động không ngừng nghỉ.

[ĐAM MỸ] TRỌNG SINH CHI TƯỚNG QUÂN VỚI TƯỚNG QUÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ