Chương 45: Mang thai

487 6 0
                                    

"Cậu ấy... có chút kì lạ." Hàn Tử Thần đắm chìm vào trong suy nhĩ của mình.

Con người ai chẳng có tính tò mò, An Nhĩ Thuần cũng vậy, cô thật sự muốn biết đã sảy ra chuyện gì nhưng cuối cùng lí trí vẫn thua con tim.

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Hàn Tử Thần, cô lại không nỡ nào hỏi tiếp.

"Anh không cần quá miễn cưỡng đâu."

"..." Hàn Tử Thần vẫn chưa có phản ứng lại.

"Thần... Thần..."

"..." Lúc này, ánh mắt của Hàn Tử Thần mới nhìn thấy cô.

"Em muốn xuất viện."

"Không được, tạm thời vẫn cứ ở đây."

"Anh đang lo lắng cho em sao? Em sẽ cẩn thận mà, dù sao thì bây giờ cơ thể này cũng không là của một mình em nữa."

"Sao không nói?" Nhắc đến Hàn Tử Thần mới nhớ, bộ dạng của An Nhĩ Thuần chắc là cô biết mình đã mang thai nhưng sao lại không nói cho anh biết. Còn đối đầu với Nhĩ Gia trong khoảng thời gian quan trọng này nữa, nhỡ may sảy ra chuyện gì thì sao.

"Thật ra em cũng chỉ suy đoán thôi." Giọng An Nhĩ Thuần ngày càng nhỏ. "Em sợ một khi nó là sự thật thì em cũng không biết sẽ làm gì nữa. Em cũng không biết là sợ chuyện gì nhưng em rất sợ."

Lúc ở Phong Gia cô cũng đã mơ hồ đoán ra nhờ vào những biểu hiện kì lạ gần đây của chính bản thân rồi. Cũng không đúng, trước đó có lẽ cô đã nhận ra rồi, chỉ là cô không muốn chấp nhận nó thôi.

Lúc đó cô cũng đã nghĩ nếu Hàn Tử Thần biết anh ấy có con thì sẽ thế nào, liệu có diệt trừ cả hai mẹ con cô để tránh lưu lại mầm mống không.

Vô số những cảnh tượng không mấy tốt đẹp đều được cô tưởng tượng ra hết, không phải cô muốn suy nghĩ chỉ là nó cứ quanh quẩn tròn đầu cô khiến cô không thể không suy nghĩ về nó được.

Quả nhiên người ta nói phụ nữ khi có thai dễ bị trầm cảm cũng không có sai.

Nhưng bây giờ, chẳng phải Hàn Tử Thần đã cầu hôn cô rồi sao. Cô còn lo lắng gì chứ.

Tự an ủi bản thân, An Nhĩ Thuần lại nhìn thẳng vào Hàn Tử Thần.

"Thần, anh kết hôn với em không phải vì em có thai chứ?"

"..."

Cả cô và Hàn Tử Thần đều ngạc nhiên.

'Cô đang nói cái gì vậy?' Cả hai người đều biết cô chỉ nói điều đó trong vô thức nhưng chẳng may lại bật ra thành tiếng.

An Nhĩ Thuần cứ nghĩ rằng anh sẽ mắng cô một trận rồi sẽ giảng đạo lí về tình yêu cho cô nghe nhưng lại chẳng có gì cả. Anh chỉ im lặng rồi xua đầu cô.

"Đừng nghĩ linh tinh. Nếu anh không chấp nhận thì đã giết chết em lâu rồi."

"Vâng." Dù trong câu nói có vài từ không được hay cho lắm nhưng chẳng phải đó mới chính là Hàn Tử Thần, đây đúng là câu trả lời mà chỉ có thể nhận được từ anh.

"Thần, đưa em đi dạo được không?"

"Chờ anh lấy xe đẩy."

"... Vâng."

Ông xã yêu quý: Vợ yêu chồng rất nhiều. (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ