Sau một màn chào hỏi đẫm nước mắt, An Thuần lúc này vừa ôm hai đứa nhỏ vừa nhìn lên Hàn Tử Thần.
"Sao chỉ có Phong Vĩ và Từ Vũ thôi? Mọi người đâu hết rồi? Sao mọi người đến đây?"
"Mọi người đều được người tên An Nguyệt đưa đến đây, chị đã gặp họ chưa?" Từ Vũ nhẹ giọng.
"An Nguyệt..." An Thuần lẩm bẩm trong miệng.
Hình như đó là người trước đây tìm đến cô thì phải, lúc đó cô cũng không nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy như thế nào. Ánh sáng phát ra từ cô ấy khi đó đã khiến An Thuần hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt đó.
Cô chỉ nhớ mang máng người đó có một mái tóc dài ngang lưng, dáng người chắc cũng tương đương với cô. Nếu như ở thực tại thì cô chưa gặp được ai như thế cả.
Phải rồi...
"Bây giờ cô có thể kể mọi chuyện cho chúng tôi được chưa?" An Thuần quay người ra đằng sau nhìn An Ngọc, nếu cô hỏi người con gái này chắc chắn cô ta sẽ kể cho cô biết gì đó.
"Được thôi, có điều..."
An Ngọc ngưng lời:
"Ở đây mà kể chuyện thì không được hay cho lắm, mọi người muốn đến khu vườn phía Bắc không? Ở đó có khung cảnh đẹp, không khí lại vô cùng thoáng mát, thích hợp để trò chuyện và uống trà nữa." An Ngọc thao thao bất diệt, không cần sự đồng ý của mọi người ở đây mà cô đã quay lưng bước về phía trước.
An Thuần và Hàn Tử Thần trao đổi ánh mắt qua lại với nhau rồi hai người quyết định bước theo, trên tay không khỏi dắt theo An Thiên và An Hiên.
Đành phải xem những người ở đây giở trò gì thôi.
Cũng may An Thiên và An Hiên lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc vì được gặp mẹ nên An Thuần chưa thấy chúng khóc lóc gì.
An Thuần không biết, An Thiên và An Hiên đã được Hàn Tử Thần dạy rất cẩn thận là không được khóc trước người mình yêu thương vì làm vậy sẽ khiến họ lo lắng.
Đó là lí do An Thiên và An Hiên dù hạnh phúc đến mức nào cũng không rơi một giọt nước mắt, trên khuôn mặt hai nhóc luôn nở một nụ cười hạnh phúc.
Từ Vũ và Phong Vĩ cũng nhìn nhau một cái rồi bước theo.
Giữa những hành lang thẳng dài như vô tận, lâu lâu họ bắt gặp vài con robot đi tuần tra, hoàn toàn không có một bóng dáng nào của con người.
Bọn họ nhìn qua nhau đầy u ám, nơi này thật quái dị.
An Ngọc phía trước vẫn cứ bước đi như không biết những người đằng sau đang đặt đầu thắc mắc, trên miệng bà vẫn luôn nở nụ cười như lần gặp lại An Thuần, như bà đã tìm thấy điều quý giá nhất cuộc đời mình.
Ở ngã rẽ tiếp theo, bà dừng chân lại trước một cánh cửa màu bạc, bên trên đính hàng nghìn viên kim cương to nhỏ khác nhau, có thể thấy nơi đây xa hoa như thế nào.
Vừa mở cửa ra, An Ngọc đã thấy một bàn trà đã được chuẩn bị ngay dưới gốc cây anh đào mà nữ vương đời trước đã trồng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông xã yêu quý: Vợ yêu chồng rất nhiều. (Hoàn)
Romansa"An Thuần, em có dự định gì cho tương lai chưa?" "..." "Vậy... An Thuần, em có đồng ý đi chung trên một con đường với Hàn Tử Thần anh không?" "Dạ?" "Thuần, kết hôn với anh." "Không được..." Một người con gái sống trong một gia đình nhận nuôi cô, mọi...