Buổi sáng ở Ottawa rất đẹp.
Những ánh sáng của ngày mới luôn khiến chúng ta cảm thấy thoải mái nhất.
Trên chiếc giường kingsize của Chateau Laurier, một cô gái nằm đó với chiếc máy tính vẫn còn đang sáng màn hình.
Vậy mà hai đôi mắt của cô đã nhắm từ lúc nào, đêm qua chắc cô thức khuya lắm.
Đồng hồ treo tường của khách sạn điểm đúng bảy giờ sáng, ánh mắt cô gái mới khẽ lay động.
Trong cơn mơ, An Nguyệt nhíu mày một cái rồi mới tỉnh lại.
Đã lâu rồi cô không nhớ về An Gia thành ra cô cũng mơ về họ rồi. Suy nghĩ về giấc mơ một lúc, cô cũng liếc nhìn qua chiếc đồng hồ.
'Bảy giờ qua rồi sao?'
Trong tâm trạng vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, An Nguyệt đặt máy tính xuống bên cạnh mình rồi mới bước xuống giường.
Sau khi gọi một suất ăn buổi sáng từ khách sạn cô mới đi rửa mặt cho tỉnh táo, một lúc sau thì có người đến bấm chuông cửa.
Nhìn qua khe cửa thấy người phục vụ đang đứng ở đó, giọng cô vọng ra: "Để đó, cứ tính vào hoá đơn cho tôi."
Người phục vụ thưa vâng một cái, để đĩa thức ăn xuống rồi rời khỏi, ở chỗ này thường thì mọi người đều làm như vậy nên họ cũng không lạ gì.
Sau khi tắm xong, An Nguyệt mới chậm chậm lấy đồ ăn sáng đặt ngoài cửa rồi cô lại vừa ăn vừa bật máy tính.
Cả đêm hôm qua cô không lần mò được chút thông tin nào cả, ngoài mấy việc làm ăn trái phép, buôn bán vài thứ đồ bất hợp pháp thì Bạch Gia cũng không làm gì hơn.
Không có một chút thông tin cũng như ghi chép gì về việc họ đang nghiên cứu thứ gì đó cả.
Mở máy tính ra với một đống tệp tin quen thuộc, An Nguyệt lại tra lại từ đầu.
Chịu thôi! Dù mất thời gian cô vẫn phải cố gắng tìm. Ai bảo đây là việc hiện tại mà cô có thể làm chứ.
————
Ngay lúc này tại nhà chính của Bạch Gia. Hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau, trên mặt họ không giấu hỏi ánh mắt chán ghét.
"Tối qua mày đi đâu mà đến giờ mới về?" Giọng nói của Bạch Thường vang cả phòng khách rộng lớn.
"Liên quan gì đến ông." Vậy mà người ngồi kia lại trả lời rất nhẹ nhàng, ánh mắt của Bạch Khởi không khỏi hiện lên vẻ bất cần: "Chẳng phải ông chỉ quan tâm đến cái nghiên cứu vô bổ của mình hay sao?"
"Mày giỏi lắm!" Bạch Thường tức giận đập bàn. "Bây giờ lập được công ty rồi nên cho rằng mình giỏi lắm hay sao? Để xem cái công ty mày hoạt động được bao lâu!"
"Để rồi xem." Bạch Khởi đứng dậy rồi bước thẳng lên lầu, anh đã mất niềm tin vào ba mình từ lâu rồi.
Bạch Thường ở đây bực tức mà không có người phát tiết, vừa thấy Bà Bạch đi từ trong nhà ra thì lại rống lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông xã yêu quý: Vợ yêu chồng rất nhiều. (Hoàn)
Storie d'amore"An Thuần, em có dự định gì cho tương lai chưa?" "..." "Vậy... An Thuần, em có đồng ý đi chung trên một con đường với Hàn Tử Thần anh không?" "Dạ?" "Thuần, kết hôn với anh." "Không được..." Một người con gái sống trong một gia đình nhận nuôi cô, mọi...