Thịnh Kiếm Thanh ôm thân mình xụi lơ của Hồng Tảo đem đặt lên giường, chờ tới lúc Hồng Tảo tỉnh lại, trời cũng đã về chiều.
Từ cửa sổ nhìn ra, xa xa một tầng rừng cây xanh xanh xám xám bao phủ những tầng núi cao, bây giờ đều nghiêm túc khoác lên mình một màu vàng ảm đạm.
Mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều tuôn chảy vạn dặm.
"Hồng Tảo?" Hắn vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của con người bé nhỏ nằm trong lồng ngực.
Sau khi ngủ một lúc, sắc đỏ trên khuôn mặt do tình dục thúc ép đã rút đi hết, làn da trở nên trắng tới gần như trong suốt, tựa hồ ở nhắc nhở Thịnh Kiếm Thanh có miệt mài bao nhiêu cũng nên dành chút tâm mà lo lắng cho thể lực của đối phương.
Thật quá điên rồi, tên tiểu tử này làm sao lại có ma lực lớn đến nhường này, có thể mê hoặc đường đường là võ lâm cao thủ, đương kim là hoàng đế thân đệ đến như vậy.
Giống như độc dược không có thuốc giải, một lần trúng phải, tâm thần liền rối loạn, những chuyện gì khác cũng bỏ mặc.
Đầu ngón tay thon dài khe khẽ đưa lên vuốt ve khuôn mặt trơn nhẵn, chậm rãi, gợn lên sợi tóc còn đang vương trên vầng trán trơn nhẵn, bất chợt dừng lại ở mí mắt. Mí mắt mỏng manh khẽ giật giật, trong lòng Thịnh Kiếm Thanh lại hiện ra rõ ràng đôi đồng tử đen nhánh, mở ra tràn ngập linh khí, lại chính trực to gan, đôi lúc lại khờ dại ngây ngốc, không chút che giấu chột dạ.
Những thứ ấy hết thảy bây giờ đang nằm yên ổn trong lòng ngực hắn. Thật không thể tìm ra loại ngôn ngữ nào có thể nói được thứ hạnh phúc lúc này đang tràn ngập tim hắn.
Thịnh Kiếm Thanh chưa bao giờ biết chính mình cũng có thể ôn nhu như vậy, hắn thực kinh ngạc. Chỉ là một thân thể trần trụi yên yên ổn ổn nằm ngủ trong lồng ngực hắn, nhưng lại đẹp hơn gấp vạn lần lúc cuồng nhiệt phát tiết, càng khiến người mê đắm, giống như vuốt ve thế nào cũng không đủ, làm cho người ta yêu thích không buông tay, thầm nghĩ chỉ cần cả đời im lặng ôm lấy hắn, sủng hắn là tốt rồi.
"Ưm..." Bé con ngủ say sưa kia rốt cuộc cũng bị đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve trên mặt đánh thức, phát ra tiếng rên rỉ phảng phất mơ hồ, mí mắt hơi hơi mở ra hướng về trước, nhẹ nhàng thanh tỉnh, từ từ nhận ra ánh mắt trước mặt, cuối cùng nhận ra là Thịnh Kiếm Thanh liền lộ ra một nụ cười thật tươi "Sư phụ.."
Hắn lười biếng nghĩ muốn nói gì đó, nhưng thắt lưng hồi nãy chịu đủ mọi loại chà đạp rốt cuộc cũng nghiêm trọng lên tiếng kháng nghị, đau nhức theo hạ thân truyền lên sống lưng một trận, khuôn mặt tươi cười đáng yêu hiện lên một tia khó chịu vặn vẹo.
"Làm sao?"
"Đau..."
"Đau làm sao? Sư phụ nhìn xem."
Hồng Tảo ngượng ngùng ngậm miệng lại, hai chân giống như thẹn thùng mà khép chặt lại, đôi mắt chớp chớp, nói như là cầu xin tha thứ: "Sư phụ không nên nhìn, nếu nhìn, sư phụ lại muốn bắt đầu kêu ta cùng luyện công ..."
Thịnh Kiếm Thanh da mặt tuy dày bẩm sinh, nhưng cũng không tránh được đỏ đỏ lên. Ai da, ai kêu Hồng Tảo đáng yêu như vậy? Hắn quả thật... Mỗi lần Hồng Tảo tỉnh lại xong ngắm nhìn khuôn mặt non mềm của hắn, còn có thân thể trần trụi hồng hào phủ đầy dấu hôn, luôn luôn nhịn được lại tiếp tục "luyện công" đến mồ hôi đầm đìa ...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Muốn ngủ liền ngủ - Mê Dương
HumorThuộc Ngã Bỉ Nhĩ đại hệ liệt, gồm 3 cuốn: 1. Muốn ngủ liền ngủ 2. Muốn thâu liền thâu 3. Muốn thượng liền thượng 1x1,HE,H dày, hài hước