Beta lần 2.
Rất nhanh đã đến buổi chiều, trời vẫn còn nắng nhưng đã dịu hơn buổi trưa rất nhiều.
Thím Trương đang ngồi xem tivi với Nhạc Ân, Diệp Hạo thì đã lên trên lầu.
Hồi nãy Nhạc Ân có đi theo lên thì bị Diệp Hạo dụ dỗ đi xuống lại, lấy lí do trên đó rất đáng sợ, nhưng thật ra trên đó rất nhiều bụi, anh không muốn cô hít vào sẽ không tốt.
Thím Trương nhìn Nhạc Ân đang chu môi bất mãn bên cạnh, lại nhìn lên trên lầu, rồi mới hỏi: "Tiểu Ân, chiều nay đi đâu?"
Diệp Hạo không thích nói hay không muốn nói thì bà không biết, nhưng bà cũng rất tò mò, nếu là người khác thì bà không cần thiết, nhưng đây là với Nhạc Ân, cô bé ngốc này sẽ được đưa đi đâu nhỉ?
Cho nên không dám hỏi Diệp Hạo nhưng với Nhạc Ân thì ai cấm được nào, thím Trương tủm tỉm nhìn Nhạc Ân chờ câu trả lời.
Nhạc Ân đang bất mãn vì không được đi theo Diệp Hạo, nhưng nhớ tới lời Diệp Hạo dặn: "ai hỏi phải trả lời đàng hoàng" mà người này lại là thím Trương, bèn quay sang nói: "Đi gặp mẹ."Hồi sáng Diệp Hạo nói với cô như thế mà, nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Sau đó... đi gặp bà."
Mẹ? Bà? Mẹ và bà của ai nhỉ? Thím Trương nháy nháy mắt, bà không hiểu, vậy là lân la hỏi tiếp: "Tiểu Ân đi đâu gặp mẹ và bà?"
Nhạc Ân ngớ ra, đi đâu à? Nhạc Ân không biết, chợt nhớ ra điều gì thì reo lên: "Đi ra ngoài... Andy... ra ngoài."
Thím Trương thở dài, bà hoàn toàn hiểu ra rồi, bà cũng không thể khai thác được điều gì từ Nhạc Ân đâu, đang thở dài thì nghe tiếng Diệp Hạo vừa đi xuống cầu thang vừa nói: "Tụi cháu đi viếng mộ mẹ của cháu, thím ở nhà nấu ăn dùm, nếu cháu không về kịp thì thím cứ về luôn."
Nhạc Ân nghe tiếng Diệp Hạo thì quay người lại nhìn, sau đó đứng dậy chạy đến ôm cánh tay anh mà nói líu lo: "Andy, Andy..."
Thím Trương giật mình, nhưng nghe giọng Diệp Hạo hòa hoãn thì biết là anh không trách mình nhiều chuyện, đây vốn là chuyện khó nói mà, liền gật đầu vội nói: "Xin lỗi cậu, tôi không biết hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu!"
"Không sao, cháu không nói thì làm sao thím biết được." anh hiểu thím Trương đang nghĩ gì, lại quay sang vỗ vỗ đầu Nhạc Ân đang cười toe toét bên cạnh nói: "Chuẩn bị mà đi, vào phòng thay áo quần!"
Nhạc Ân nghe anh nói thì chạy vào phòng, cứ luống cuống như đứa con nít, Diệp Hạo nhìn theo cô cười thầm, thím Trương đứng bên thắc mắc.
"Cô ấy tự mặc được cái váy đó sao?"Hồi sáng bà đã nhìn thấy Diệp Hạo cầm cái váy hồng trên tay, bà biết anh sẽ để cô mặc đồ đó đi ra ngoài.
Diệp Hạo liếc thím Trương lắc đầu cười, "Thím đề cao cô ngốc đó quá nhỉ! " nói xong thủng thẳng theo vào.Quả nhiên trong phòng, Nhạc Ân đang giở tủ quần áo của mình lựa chọn bộ đồ ngủ mới, đã vào nãy giờ mà vẫn còn đứng lựa chọn.
Diệp Hạo đóng cửa phòng rồi mới thong thả đến bên rương đồ, lấy bộ váy màu hồng và đôi giày ra, ôm cô ngốc đang đứng lựa áo quần qua bên giường, không màng đến ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình, thản nhiên cởi từng hạt cúc áo.
Nhạc Ân cúi nhìn bàn tay to lớn đang từ từ cởi cúc áo mình, không nói gì, lát sau lại thấy bàn tay đó muốn cởi quần của mình thì mới nhận ra là có chuyện gì đó không đúng, liền cầm lấy hai bàn tay Diệp Hạo mà nói: "Andy... làm gì?"
Diệp Hạo nhíu mày dừng tay, "Mặc đồ cho em."
Nhạc Ân chu môi, "Ân biết... Ân biết mặc mà!"
Diệp Hạo cười, "Em có mặc được cái váy nào cho gấu đâu mà còn dám nói, bỏ tay ra nào!" dừng dừng một chút bổ sung thêm: "Học ăn học nói anh sẽ dạy, còn mặc quần áo cứ để anh, dạy thêm tốn thời gian."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HĐ - Hoàn] Vợ Ngốc - A Bối
RomanceCuộc sống này mấy ai biết được trước định mệnh, mấy ai biết được rằng con đường đi phía trước ra sao, đôi khi có những chuyện trời ơi đất hỡi ở đâu xảy ra nhưng chính nó lại đưa đẩy ta đến với hạnh phúc mà bấy lâu nay phải mệt mỏi kiếm tìm. Truyện V...