🍀 Chương 27 🍀

183 7 0
                                    

Beta lần 2.

Diệp Hạo ôm Nhạc Ân một lúc thât lâu, cuối cùng hôn khẽ lên trán vợ một cái mới buông tay để lái xe về nhà, trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười dù nhạt nhưng cho thấy tâm tình anh đang rất vui.

Mỗi lần có chuyện với bà Diệp, dù anh không mảy may quan tâm bà ta nói gì, nhưng bà ta luôn làm anh nhớ về mẹ, điều đó làm anh nhớ về quá khứ, còn bây giờ, đã có Nhạc Ân bên cạnh, anh đã không còn những phiền muộn kia đeo bám nữa, có cô thật tốt mà, Diệp Hạo nghĩ vậy càng vui vẻ hơn.

Nhạc Ân nhìn qua Diệp Hạo, ánh mắt cũng hiện lên tia vui mừng.

Dù ngây ngốc không hiểu được lòng người nhưng hồi nãy Nhạc Ân cảm nhận được Diệp Hạo bất thường, Nhạc Ân thấy rất lo lắng, giờ thì không sao nữa rồi.

Hai người nhanh chóng về đến nhà, Diệp Hạo cho xe vào sân rồi đi mở cửa, xong mới tới mở cửa xe đưa Nhạc Ân vào nhà.

"Ngồi đó, anh đi pha nước tắm cho em." Diệp Hạo đặt tạm con hổ nhồi bông lên giường cho Nhạc Ân ôm, rồi đi vào phòng tắm, chút nữa rồi hẵng tính sổ với nó sau.

"Được ạ." Nhạc Ân ngoan ngoãn leo lên giường ôm con hổ, trên giường đã đầy mấy con thú bông rồi.

Diệp Hạo pha nước xong thì đi lấy áo quần cho Nhạc Ân, bây giờ thì anh hiểu vì sao lúc đầu áo quần Nhạc Ân có hai loại rồi, áo ngủ pijama là để mặc mùa hè, còn đồ thể thao là mặc khi trời lạnh.

Nhanh chóng lấy một bộ đồ thể thao, Diệp Hạo đi tới buộc tóc cho Nhạc Ân.

"Đợi anh chút!" Diệp Hạo buộc tóc cho cô xong thì đi ra khỏi phòng, Nhạc Ân cũng không biết anh muốn làm gì nữa, lát sau thấy anh đem áo quần của mình trở về lại.

"Andy, Andy tắm ở đây?" Nhạc Ân tò mò, bình thường hai người hai phòng cơ mà. 

"Ừ." Diệp Hạo thản nhiên kéo tay Nhạc Ân đang cau mày nhìn anh đi vào phòng, lấy áo quần hai ngươi treo lên, rồi nhanh chóng thoát áo quần của mình.

"Ân tự tắm được." Nhạc Ân nhìn bàn tay đang cởi áo cho mình kháng nghị.

"Trời hơi lạnh rồi, em lại tắm lâu, dễ bị cảm lạnh." Diệp Hạo đưa ra một lý do.

"Ân sẽ tắm nhanh!" Nhạc Ân chu môi, nhăn nhó nhìn bàn tay đang cởi quần của mình.

"Lúc nào em cũng nói vậy nhưng có làm được đâu."

Diệp Hạo bình thản mà trả lời, nhanh chóng vứt cái thứ cuối cùng che trên người cô vợ nhỏ sang một bên, anh đứng dậy đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, giọng khàn khàn, "Anh tắm cho em nhanh hơn, lại ấm hơn." nói xong nhanh chóng kéo cô vợ nhiều chuyện vào bồn tắm.

Lúc còn ở nhà Diệp lão, Diệp Hạo đã nén nhịn lắm rồi, thề lúc về nhất định phải ăn cô ngay lập tức, lại thêm câu chuyện của bà Diệp, Diệp Hạo càng không thể nén nhịn nổi nửa, nhanh chóng ra tay, trước hết là việc tắm hàng ngày phải được tranh thủ làm nhanh chóng.

...

"Andy, ngứa... a ha ha... đừng sờ chỗ đó mà." Nhạc Ân cuống cuồng né tránh bàn tay Diệp Hạo lại bị Diệp Hạo nhanh chóng kéo cả người vào lòng.

"Đừng lộn xộn, em tắm như vậy hèn gì lâu thì phải."

Anh thả cô vào bồn tắm, đã thấy cô chìm nghỉm nhắm mắt hưởng thụ, anh mà không ra tay chắc cô nằm đến nửa tiếng, "Sau này anh sẽ tắm cho em, đến khi nào em tự giác tắm nhanh thì anh sẽ suy nghĩ lại."

Diệp Hạo miệng nói, bàn tay đều đều xát nhẹ sau lưng của Nhạc Ân.

"Ân biết rồi mà, sau này tắm nhanh!" Nhạc Ân ngồi xoay lưng với Diệp Hạo, cứ uốn éo người sợ Diệp Hạo đụng trúng chỗ gây nhột.

"Chuyện sau này thì sau này tính."

[HĐ - Hoàn] Vợ Ngốc - A BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ