🍀 Chương 37 🍀

171 3 1
                                    

Diệp Thiên Minh đã tỉnh lại, bác sĩ Thích ngay lập tức cho làm kiểm tra cho ông.

Dưới sự chờ đợi pha lần hồi hộp của già trẻ lớn bé nhà họ Diệp, bác sĩ Thích không hề tỏ ra thần bí mà công bố ngay kết quả: "Tốt, chỉ cần theo dõi thêm ở bệnh viện khoảng 1 tuần nữa là có thể xuất viện."

Tất cả mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Diệp Hạo lấy điện thoại ra thông báo cho Diệp Bảo biết, bên này, Nhạc Ân học anh lấy điện thoại ra gọi cho Elly.

Còn Diệp Tề, Diệp Hạo vẫn chưa liên lạc được, đành đợi người đang ở bên Pháp kia tự gọi về.

Nào ngờ, tối hôm đó, Diệp Tề lại gọi về cho anh.

Lúc đó, mọi người đều ở trong phòng bệnh của Diệp Thiên Minh, có cả Elly. Diệp Hạo vừa bắt máy, đã nghe Diệp Tề nôn nóng hỏi

"Diệp Hạo, cha thế nào rồi?"

Thế nào rồi ư?

Diệp Hạo không trả lời, chỉ từ vị trí cạnh cửa sổ đứng lên rồi đi đến bên giường Diệp Thiên Minh nằm giờ đã nhung nhúc bốn người bao quanh đang nói chuyện, đưa điện thoại cho ông.

Diệp Thiên Minh bất ngờ, nhìn vào cái điện thoại trước mặt lại nhìn lên khuôn mặt đang quay đi chỗ khác của Diệp Hạo, không hiểu là gì.

Diệp Hạo cũng chẳng thèm chuyện, chỉ đưa tay bật loa ngoài của điện thoại, ngay lập tức, vang lên giọng nói lo lắng của Diệp Tề:

"Diệp Hạo, a lô, cậu làm sao vậy, sao không trả lời tôi... a lô..."

"Diệp Tề!"

"Tề Nhi!"

"Anh kìa!"

Ba tiếng nói đồng loạt vang lên, là Diệp lão, bà Diệp và Nhạc Ân.

Elly thì vẫn đang thắc mắc nãy giờ, cũng nhận ra đó là anh trai của Diệp Bảo.

Bà Diệp bên cạnh cô nhanh tay chụp lấy điện thoại từ tay Diệp Hạo, nói vội vào điện thoại:

"Diệp Tề, con đó có phải không? Sao giờ mới điện thoại về cho chúng ta? Con có biết mọi người lo lắng cho con lắm không... Con có sao không?"

Vì vẫn còn ảnh hưởng bởi chuyện Diệp Thiên Minh tỉnh lại, nên giọng bà trở nên nghẹn ngào.

Điều này làm Diệp Tề bên kia có chút bất ngờ, giọng anh bất giác dịu lại:

"Mẹ, con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Con không sao hết mẹ ạ, mọi người đừng lo cho con!"

Bà Diệp mím môi cố nén cảm xúc xuống, bên kia, Diệp Tề tiếp tục lên tiếng:

"Mẹ, cha con sao rồi?"

Nhắc đến chồng, bà Diệp ngay lập tức nở nụ cười, nhìn sang Diệp Thiên Minh, vừa hay cũng thấy ông đang mỉm cười đưa tay về phía bà.

Bà hiểu ý, liền đưa điện thoại qua cho ông.

"Diệp Tề, cha đã tỉnh rồi, con không cần lo cho cha nữa."

Im lặng.

Diệp Tề sững sờ đến lặng cả người.

Mấy ngày trước còn liên lạc được, anh biết cha anh còn khá lâu mới có thể tỉnh lại, rồi ngày nào anh cũng mong cha tỉnh sớm.

[HĐ - Hoàn] Vợ Ngốc - A BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ