Chap 58

297 40 33
                                    


Sans nhìn em trai và cô bạn của mình với ánh mắt đầy nghiêm túc, hàng lông mài nhíu lại với ánh mắt nghiêm nghị khiến cho Papyrus và Toriel nhận thức được tầm quan trọng của việc này. Toriel đưa máy nhìn cái máy trên bàn rồi nói

- Đương nhiên, tôi cũng muốn nhớ ra nếu thật sự là tôi bị mất kí ức thì việc nhớ ra là một điều tốt !

Papyrus nghe vậy, cậu cũng gật đầu đồng ý. Căn bản, mọi chuyện xảy ra đã khiến cho Papyrus rất mệt mõi đến nỗi cậu chẳng còn muốn vui vẻ, nói năng hoạt bát như trước vì có quá nhiều thứ khiến cho bản thân phiền lòng và uẩn khúc... Nếu bản thân thật sự mất kí ức thì khôi phục lại được là một điều thật sự rất cần với cậu

Sau khi đã nhận được sự chấp thuận của cả hai, Sans liếc mắt nhìn Alphys như một dấu hiệu bảo cô hãy cho họ sử dụng cái máy này, sẽ ổn thôi. Ánh mắt của Sans cho Alphys biết điều đó, cô gật đầu rồi đi cái máy đặt lên bàn chỗ bà và cậu rồi nói

- May mắn thật, tôi đã chế tạo ra thêm một cái nón nữa phòng khi cái kia có trục trặc gì nên bây giờ hai người có thể thử cùng lúc ! - cô nàng cầm lên thêm một cái nón nữa đặt lên bàn - được rồi...

Alphys lần lượt đưa hai cái nón cho hai người họ, bảo họ đội vào cẩn thận và chắc chắn, xong xuôi thì Alphys liền khởi động máy rồi nói

- Hai người sẽ hôn mê một lúc do luồng sóng điện truyền vào não nhưng an tâm sẽ không sao đâu, sẽ ổn ! Có thể hai người sẽ mơ... Một giấc mơ kí ức ! - Nói xong, Alphys ấn nút khởi động -

Lập tức, một luồng điện truyền từ cái máy thẳng đến cái nón và truyền vào não họ, Toriel và Papyrus lập tức cảm nhận được điện đang truyền vào đầu họ, cảm giác đầu đau không tả được khiến họ lập tức mất nhận thức và ngất xỉu

Ý thức của họ đã rơi vào một "giấc mơ"

Sans đưa mắt đứng nhìn rồi thở dài, anh ngồi bịch xuống ghế rồi thầm nói

- Mong hai người...sẽ nhớ lại được nhiều thứ !

__________________

Tại chỗ của Chara

- Mau, mau xuất hiện đi đừng trốn nữa !!

Cô đứng ở giữa căn phòng bên dưới lòng đất, gương mặt đen và đầy sự tức giận, đôi mắt màu đỏ đầy sắc lạnh như muốn nuốt chửng kẻ cô đang gọi lên

- HaHAhaHa

Bỗng một giọng cười chợt vang lên mang theo thanh âm rè rè như một cái đài radio bị hư và mất sóng, tiếng cười đó phát ra từ một cái máy tính được kết nối dây và gắn trên tường phía trước Chara, nụ cười đó tắt dần rồi nói

- hahaha, Chara...kHônG ngỜ Cô cũNg có ngÀy NàY...

- Im đi tên chết tiệt, ngươi đáng lẽ nên biết ơn khi ta đã giữ ngươi lại thay vì để ngươi chết đấy...! Gaster !

Đúng, người đang nói chuyện với Chara thông qua chiếc máy tính treo trên tường chính là Gaster, một người đàn ông khoảng độ 40 tuổi trở lên, mặc trên người một trang phục đen như màn đêm và trên gương mặt ấy là hai vết sẹo ở hai bên mắt, vệt bên trái kéo từ mắt dài lên phía trên và bên phải là từ mắt kéo dài xuống phía dưới. Gương mặt với nụ cười tươi của ông ta hiện ra trên màn hình máy tính rồi nói tiếp

Màu Đen Hi Vọng [Mafiatale] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ