Chap 65

290 34 16
                                    


- Khoan đã !

Tất cả ngoái nhìn về phía cửa ra vào. Từ phía đó, một người đàn ông đứng tuổi đi vào, mái tóc màu vàng kim nhàn nhạt như nắng hạ, gương mặt nghiêm nghị với bộ râu dài, trong bộ vest nâu thẫm toát lên vẻ quyền lực.

Người này đương nhiên tất cả sẽ nhận ra ngay đó là ai

- Asgore/ Đức Vua ! - Toriel, Sans và Papyrus đồng thanh -

- Cha... - Asriel cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy ông - Sao cha lại biết được nơi này... ?

Ông chậm rãi bước vào, thân ảnh cao lớn của Asgore che đi tất cả ánh nắng bên ngoài hắt vào trong quán. Asgore đưa đôi mắt già cõi của mình nhìn từng người một, nhìn từng gương mặt đã lâu rồi chưa được gặp mà thấy nao lòng rồi từ tốn nói

- Thật ra ta đã biết chuyện mất kí ức từ rất lâu rồi con trai !

- CÁI GÌ ??? - Asriel ngạc nhiên đáp lại -

Tất cả mọi người cũng vậy, đều nhìn ông với gương mặt ngạc nhiên không chỗ nào chứa hết. Asgore tiếp tục nói bằng giọng khàn khàn của kẻ có tội, ánh mắt đượm buồn

- Ta vốn không bị ảnh hưởng đến làn sóng đó, ta cũng không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào nhưng ta đã nghi ngờ khi việc mà mọi người đấu tranh với nhau và lạc mất nhau ! Ta đã cố gắng tìm kiếm nhóm Toriel rất nhiều năm bằng chức danh cảnh sát trưởng và may mắn thay ta đã tìm gặp lại được nhưng chưa kịp mừng thì ta lại phát hiện ra một chuyện chính là mọi người là băng nhóm tội phạm đang bị truy nã khẩn cấp của sở cảnh sát !! Vậy là ta đã không thể nói ngay, ta không biết ai là kẻ chủ mưu việc này nên chỉ biết im lặng để quan sát tình hình... Làm ơn, hãy tha thứ cho ta !

Ông nhìn tất cả bằng đôi mắt đượm buồn chỉ mong nhận được sự tha thứ. Chợt một vòng tay ấm áp vòng qua ôm chầm lấy Asgore, sự ấm áp quen thuộc mà đã từ lâu rồi ông mới lại nhận được, là Toriel.

Bà ôm lấy ông, nhẹ nhàng vỗ lưng ông như cách dỗ dành một đứa trẻ và nói với giọng êm dịu

- Asgore, cám ơn ông vì đã lo lắng cho chúng tôi suốt thời gian qua... Xin lỗi vì đã để ông phải chịu khổ nhiều rồi !

- Tori... - Asgore như không cầm được niềm cảm xúc, dòng nước ấm lăn dài trên má ông, Asgore gục đầu vào vai Toriel và khóc như một đứa trẻ -

- Được rồi, được rồi... Ai cũng tha thứ cho ông cho hết nên ông đừng lo nữa ! - Toriel vẫn đều đều vỗ vỗ lưng ông -

Sans và Papyrus cùng Asriel cũng thấy nhẹ lòng hơn, họ cũng không trách mắng gì ông được bởi vì nếu đặt bản thân vào vị trí của ông thì sẽ có thể biết được cảm giác bản thân bức rứt, khó chịu và mang nỗi lo sợ, buồn rầu đến mức nào trong thời gian qua. Họ sẽ không thể trách Asgore.

Được một lúc, ông cũng đã bình tĩnh lại rồi ngước lên nói

- Tôi sẽ cùng mọi người đi tìm Chara và Frisk ! Ít nhất tôi biết một người biết con bé đang ở đâu !

- Là ai ?? - Tất cả đồng thanh hỏi -

- Gặp được người đó thì ở đây không tiện, tôi dẫn mọi người đi gặp nhưng đợi một chút ! - Asgore nói -

Màu Đen Hi Vọng [Mafiatale] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ