Chap 21

8K 402 17
                                    

Phải nói là từ sau cái đêm hôm ấy, tới giờ Taehyung mới ngủ được một giấc có thể coi là trọn vẹn, ít nhất là kể từ lúc được bao trọn bởi vòng tay của hắn cho đến lúc thức dậy em không bị giật mình lần nào.

Ấy thế mà vừa mở mắt ra em đã bị dọa sợ đến mức lập tức hối hận vì mình đã thức dậy. Trước mặt không bị chắn bởi ai cả, đằng sau lưng cũng không còn hơi ấm áp sát, em bật dậy dáo dác tìm kiếm cũng quanh.

"Jungkook ơi?"

Không có tiếng đáp, Taehyung run rẩy gọi tên hắn một lần nữa, cố gắng lớn giọng hơn một chút bởi biết đâu hắn vẫn đang ở quanh đây, ví dụ như trong nhà tắm mà bởi tiếng em nhỏ quá nên hắn chưa nghe.

"Jungkook anh ơi!"

Im lặng, thứ duy nhất trong căn phòng này chuyển động là giọt nước trào từ khóe mi của em. Taehyung lao xuống giường, hốt hoảng mở cửa phòng tắm mặc dù em biết làm vậy là không nên bởi vẫn hy vọng hắn ở trong đó, đích thực là không có ai cả.

"Jungkook đâu...hức..."

Em nức nở thành tiếng, em không tin mọi chuyện đều là do mình tự mơ, em đã thực sự an giấc đến vậy cơ mà, đến mức người bên cạnh rời đi lúc nào không hay biết. Nếu đó thực sự chỉ là một giấc mơ thì em sẽ hận mình vì đã tỉnh dậy cho đến chết. Nhưng nếu là thật, nếu hắn thực sự đã ôm em ngủ cả đêm qua thì chắc rằng hắn rời đi chưa lâu, chắc rằng mọi người trong nhà này sẽ thấy hắn đi đâu nữa.

Nghĩ vậy Taehyung vội vội vàng vàng chạy xuống dưới, tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt đã dàn giụa khắp khuôn mặt nhợt nhạt, bên tai văng vẳng tiếng nói chuyện của những ai đó, hình như có cả hắn.

"Jungkook...Jungkook..."

Nghe thấy tên mình hắn quay lại nhìn, cả kinh vì thấy em bước hụt mấy bậc thang mà lăn thẳng xuống dưới, lại càng sợ hơn khi chỉ thấy đôi vai em run lên cùng với những tiếng khóc đầy tổn thương và sợ hãi.

"Ôi Taehyung con tôi!"_mẹ Jeon thốt lên.

"Mẹ gọi bác sĩ Choi mau lên! Taehyung à, để tôi đỡ em, em đau ở đâu?"

Hắn vừa hỏi vừa loay hoay không biết làm thế nào để nâng em dậy mà không làm em đau thêm, còn chưa kịp nghĩ xong hắn đã thấy em gượng gạo ngồi dậy, không, là quỳ thì đúng hơn, em cố điều chỉnh tư thế sao cho thật thành tâm, nắm lấy bàn tay đang ở trên vai mình, nén lại tiếng nấc trong cổ họng để nói cho thật rõ ý.

"Jungkook đừng bỏ em có được không?"

"Sao cơ?"

"Jungkook...em xin anh đừng...đừng bỏ em lại..."

Chưa nghe thấy hắn trả lời, em tưởng rằng mình bị từ chối chứ không nghĩ là do hắn chưa thực sự hiểu được tình huống.

Taehyung buông dần cái nắm tay xuống, chỉ biết cúi mặt cảm nhận lồng ngực bị đè nén đau đến mức muốn nổ tung. Hắn không đồng ý rồi...

"Hức..."

"Tae, Taehyung a, em sao thế? Sao tôi lại bỏ em? Đừng khóc nữa nào, tôi ở đây, ở ngay bên em đây mà..."

||KookV||•• Cậu vợ ngốc ••Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ