Lục Nghiễn Chi bị hai chữ thật lòng này chấn động tới mức đầu quả tim tê rần. Hắn im lặng nhìn đối phương nửa ngày, chờ tới lúc cháo khét trong chén cậu vơi đi phân nửa, hắn mới thở dài, sau đó đứng lên đi lấy bộ chén đũa khác tự múc cho mình một chén.
—
Lục Nghiễn Chi cảm thấy mình nhất định là bị ma nhập rồi, cho nên mới có thể cùng Mục Đông giải quyết sạch sẽ nồi cháo kia.
Đây tuyệt đối là món ăn quái dị nhất của Lục ngũ thiếu gia trong hai mươi bảy năm nay, không gì sánh bằng.
Sau bữa trưa, Mục Đông lấy trong tủ lạnh ra hai quả táo và ba quả cam, là sáng sớm hôm qua cậu mua từ siêu thị dưới lầu, đắt tiền muốn chết. Cậu ngồi trên giường ôm gối, yên lặng híp mắt, Lục Nghiễn Chi bên kia vừa chà xong nồi, cậu liền đưa táo cho hắn gọt.
Lục Nghiễn Chi gọt táo thành loang loang lổ lổ, vỏ táo đứt đoạn liên tục, nhưng gương mặt hắn vẫn không hề biến sắc, ngược lại còn rất bình tĩnh.
“Biết cái người gọi là Tôn Duy kia, vì sao lại muốn hại em bằng bất cứ giá nào không.” Lục Nghiễn Chi nhắc đến chuyện về chiếc đai bảo hộ, trong lúc nói hắn cũng vừa vặn hoàn thành xong quả táo mình tự gọt đầu tiên trong đời. Hắn ngắm nhìn quả táo chí ít cũng chưa bay mất hơn phân nửa, sau đó mới đưa cho Mục Đông trước khi nó bị oxy hóa ngả màu.
Mục Đông đặc biệt nể tình, không hề ghét bỏ gặm một phát, tiếp đến mới lắc lắc đầu.
“Bởi vì nếu không triệt hạ em, Tôn Duy sợ rằng kết cục càng thảm hại hơn. Hôm qua cậu ta mới thất thủ một lần, chắc chắn sẽ không có thêm cơ hội thứ hai, hiện giờ có lẽ cậu ta đang sợ muốn chết, sắp qua đời luôn rồi.”
“Có ý gì?” Mục Đông nhíu mày, cậu vốn đã tự trách mình chẳng biết đắc tội Tôn Duy chỗ nào, bây giờ càng nghe Lục Nghiễn Chi nói lại càng thêm hồ đồ.
Cậu tự thấy mình luôn làm đúng bổn phận, cho dù có người chán ghét cậu, tám phần mười cũng là vì Lục Nghiễn Chi.
Mục Đông nhìn về phía đối phương với vẻ dò xét.
“Nhìn tôi làm gì hả, chuyện này tuy rằng không thể nói là hoàn toàn không liên quan tới tôi, nhưng chủ yếu vẫn là do em tự chọc phiền phức.” Lục Nghiễn Chi vừa nói vừa cầm một quả táo đã rửa sạch khác lên, lần này hắn không gọt vỏ mà trực tiếp cắn một miếng.
“Còn nhớ Mạnh Lộc Tường chứ.”
Mí mắt Mục Đông giật giật, bàn tay cầm táo bỗng dưng siết chặt, ép chảy cả nước ra, nhỏ dọc xuống thuận theo ngón tay.
“… Là gã?” Cậu có chút phản cảm, lại có chút khó tin hỏi ngược một câu. Đồng thời những hồi ức hỏng bét đã bị quên lãng cũng vì vậy mà lập tức ùa về.
Nỗi kinh sợ lúc bị ám hại, sự hoảng loạn và căng thẳng khi chạy trốn, còn cả cảm giác vô trọng lực lúc té từ ống thoát nước xuống, cùng với thời điểm được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy, trên người đột nhiên nóng bừng lên.
Cậu có chút mất tự nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào phần táo đã bị oxy hóa đổi màu.
“Vì sao… đã lâu như vậy mà vẫn không buông tha em?”
BẠN ĐANG ĐỌC
(ĐM - CaoH - HOÀN) Hợp Đồng Bao Dưỡng
Short StoryTên gốc: Bao Dưỡng Hiệp Ước 包养合约 Editor: Den Shì Thể loại: Đam mỹ hiện đại, cường công cường thụ, chủ công, 1×1 cao H cao H cao H (điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần) , Độ dài: 87 chương Một câu chuyện tình yêu được diễn ra trong thế giới giải trí...