CHƯƠNG 8

694 63 2
                                    

Edit: Kay_leeee

Thiên Trọng Xuyên không hề tránh, hắn hứng trí nhìn Phong Trản, khuôn mặt mịn màng của thiếu niên cách hắn rất gần, phía dưới hàng lông mi đậm dài là đôi mắt đẹp để lộ chút điểm bối rối, cái mũi hơi hơi nhếch lên, khiến cậu thoạt nhìn có vẻ hơi trẻ con.

Phong Trản sau khi hôn hắn, như tìm thấy điều gì đó rất thú vị, cười cười lại hôn hắn một cái, hôn đến mặt Thiên Trọng Xuyên bắt đầu ngứa ngáy, cậu lại đem bờ môi mềm mại dán chặt lên mặt Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên liền thân mật với cậu như với một con động vật nhỏ, hắn xoa xoa nhẹ đầu Phong Trản, để cậu ghé sát vào lòng mình, Phong Trản rất nghe lời nằm sấp xuống, thân thể ấm áp được Thiên Trọng Xuyên ôm lấy.

Một lát sau Thiên Trọng Xuyên lại niết lấy cằm khiến cậu ngửa đầu, cẩn thận quan sát cậu. Phong Trản vẫn đang cười, cười đến có điểm ngốc nghếch, nhìn đến Thiên Trọng Xuyên sinh ra một điểm mềm lòng cùng không nỡ, Phong Trản vẫn không có lên tiếng, chỉ là nhìn về phía hắn cười, lại tránh thoát ngón tay của hắn, chống tay ngồi dậy, khom lưng dụi dụi đầu vào cổ hắn.

"Còn không ngủ?" Thiên Trọng Xuyên nhẹ giọng nói: "Ngày mai phải dậy sớm."

Phong Trản lắc lắc đầu, rầu rĩ nói: "Không ngủ."

Nói xong, cậu lại hôn lên cổ Thiên Trọng Xuyên một cái, Thiên Trọng Xuyên bị cậu hôn đến có chút ngứa, hắn lại nâng đầu cậu lên,để cậu nhìn chính mình.

Hai người cách nhau quá gần, hô hấp giao hòa, qua hồi lâu, Thiên Trọng Xuyên mới chậm rãi lại gần, môi nhẹ nhàng đặt tại khóe miệng Phong Trản một nụ hôn, như trấn an: "Mau ngủ đi."

Phong Trản được hắn chạm một phát, liền ngoan ngoãn, rất thuận theo hắn ừm một tiếng, nằm bên cạnh hắn không nhúc nhích, hai người mặt đối mặt nằm, im lặng bao trùm chỉ có thể nghe được âm thanh rầm rì của chó con nơi góc tường.

Thiên Trọng Xuyên không nhịn được đem cậu ôm chặt, sờ sờ đầu cậu, Phong Trản vốn đã có chút mệt mỏi, bị hắn chạm vào, lại không muốn ngủ nữa, sờ soạng dùng ngón tay chạm vào mặt Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên không để ý cậu, mặc cho ngón tay mềm mại của cậu vuốt ve chính mình, đợi Phong Trản bất động, Thiên Trọng Xuyên thở ra một hơi, hắn nghiêng đầu, liền đụng vào môi Phong Trản.

Đó là một nụ hôn rất chậm, rất nhẹ nhàng và mềm mại, Thiên Trọng Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cùng cậu miệng lưỡi giao triền, Phong Trản không hề động đậy, mặc cho hắn làm gì thì làm, ngẫu nhiên sẽ mở miệng thở dốc, mũi phát ra một âm thanh rên rỉ nhỏ.

Thiên Trọng Xuyên một lần nữa nếm được hương vị ngọt ngào của rượu, hắn hôn sâu hơn, cuốn lấy đầu lưỡi thiếu niên liếm láp, lại tại bờ môi mềm mại của cậu nhẹ nhàng cắn, hôn đến nỗi Phong Trản không thở nổi thoát ra, hắn mới dừng lại.

Môi Phong Trản bị hắn liếm láp đến thủy quang lâm ly, cả người đều có chút mê mang, Thiên Trọng Xuyên lại nâng cằm cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Bây giờ có thể ngủ rồi chứ?"

[Đam Mỹ - Edit Hoàn] Nguyệt Lạc Cựu Mộ Lý 月落旧暮里 - Bát Thiên Quế Tửu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ