Chương 7 :

1.2K 123 1
                                    

Đầu óc rối loạn, Bae tiểu thư tự hỏi nhưng cũng cảm thấy vô cùng rối loạn, hiện tại trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng đều lung tung lộn xộn không tìm ra một manh mối nào.

"Baechu! Ta vừa vào đã thấy ngươi rồi ~(≧▽≦)/~" Thừa dịp Bae Joohyun còn đang chưa rõ chuyện gì, Son Seungwan đã buông nàng ra, vô cùng thân thiết nắm lấy cánh tay Bae Joohyun, nhiệt tình hô cái nhũ danh khiến Bae Joohyun vô cùng bất mãn, bắt đầu lải nhải liên miên nói chuyện gia đình.

"..." Bae Joohyun vẫn không tìm ra manh mối, nàng bất động thanh sắc để mặc Son Seungwan lôi kéo.

Con sóc chuột này làm cái quỷ gì ở đây?!

"Ây za za, người ở đây thật đúng là đông quá, có muốn chúng ta đến bên kia ngồi không?" Sợ Bae Joohyun lấy lại phản ứng, sẽ đẩy mình ra, Son Seungwan quyết định tiên phát chế nhân*. Trước tiên kéo Bae Joohyun đến một chỗ bí mật, thoát khỏi đám bảo vệ này.

*Đánh phủ đầu

Nhưng mà nàng dường như đánh giá thấp IQ của Bae Joohyun. Bởi vì lúc này người ta đã liếc thấy bọn bảo vệ đang đứng kế bên, muốn tiến lên nhưng rõ ràng còn đang do dự. Liếc mắt cái, nàng cũng đã hiểu ra nguyên do.

"..." Nhưng mà nàng không làm gì cả, để mặc cho Son Seungwan kéo mình đi qua một góc yên tĩnh.

"Phù... thiếu chút nữa chết rồi." Vừa vào góc, Son Seungwan lập tức thả cánh tay Bae Joohyun, lấy tay vỗ vỗ ngực mình.

Bae Joohyun ở một bên nhìn nàng từ trên xuống dưới. Sau đó dùng vẻ mặt vạn năm không đổi, hỏi: "Mượn quần áo ở đâu, không hợp với vóc người như thế, khó trách người khác nhìn ra ngươi."

Bị hỏi như thế, Son Seungwan lập tức giật mình. Sau đó cẩn cẩn thận thận nhìn Bae Joohyun, ngượng ngùng hỏi: "Ngươi, ngươi biết rồi?"

"..." Bae Joohyun không trả lời, tính là ngầm thừa nhận đi.

"Ngươi, ngươi biết từ lúc nào?" Bởi vì từng bị Bae Joohyun giáo huấn, cho nên Son Seungwan vẫn còn rất sợ nàng, lúc nói đến đây, cơ thể đã không tự chủ được mà lui về sau mấy bước.

"Khi nãy."

"..." Son Seungwan rất muốn bỏ chạy, nhưng mà bây giờ Bae Joohyun đang cứu mạng rơm rạ của nàng, nếu như bây giờ chạy trốn khỏi nàng, kết cục nhất định sẽ càng thêm thê thảm! TAT

Muốn chạy trốn, nhưng lại không thể trốn!

"Ngươi làm việc ở tòa soạn?"

"Không phải, chỉ là lần này tòa soạn 'Chiêu hiền lệnh' chỉ cần chụp được tấm ảnh độc nhất vô nhị, mặc kệ là ai cũng sẽ có thù lao hậu hĩnh, cho nên ta mới vào đây chụp."

"..." Những tòa soạn này quả thật không ngại cực khổ. "Ngươi vào đây bằng cách nào, không có thiệp mời cũng không bị kiểm tra."

Son Seungwan rụt rụt cổ cười ngượng, "Leo cửa sổ."

"..." —_—|||| nhưng mà căn cứ theo hiểu biết của nàng, cửa sổ Phượng Thê Lâu không phải dễ leo như vậy.

"Bởi vì ta có quen người làm việc ở đây, cho nên trước đó có chuẩn bị rồi, bảo nàng mở cửa sổ cho ta, rồi ta lén chui vào, sau đó thay đồ tới hội trường." Đúng hơn là người quen với Kim Yeri.

[ Wenrene ] Áp Đáo Bảo Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ