Chỉ một lát sau, Lạc Tiệm Thanh và Giải Tử Trạc đã đi tới lôi đài so đấu của người mới.
Lần này Thái Hoa Sơn tuyển nhận ba đệ tử, trong đó có Mộc Nhược Dung sớm đã đạt tới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, tất nhiên không có khả năng so đấu với hai người kia. Vì thế, bằng vào thiên phú xuất sắc, Mộc Nhược Dung được trực tiếp nhận làm đệ tử nội môn, hai người còn lại thì so đấu một trận.
Giờ khắc này, hai vị đệ tử mới kia đã lựa chọn được phong mình muốn vào, chỉ riêng Mộc Nhược Dung chậm chạp chưa lựa chọn. Cũng không thể trách nàng câu giờ, đệ tử sáu phong đều tranh nhau muốn đoạt lấy sư muội xinh xắn này, thiếu mỗi vung tay đánh nhau.
Hai mươi tám tuổi, không giống nhóm cây cải đỏ mười mấy tuổi, lại có thiên phú cao! Sư muội như vậy làm cho Hạo Minh phong toàn đực với nhau đỏ mắt chảy nước miếng.
Thanh Lam phong tuy nói có đông đảo đệ tử nữ nhưng vẫn muốn giành Mộc Nhược Dung tới, nguyên nhân không phải để ý tới thiên phú hay bề ngoài của Mộc Nhược Dung, mà là Mộ Thiên Tâm không nhìn nổi nữa: "Sư muội xinh đẹp như vậy, sao có thể rơi vào nơi toàn đám nam nhân thối các ngươi? Đừng cho là ta không biết trong lòng các ngươi đang suy nghĩ gì. Mộc sư muội nhất định phải thành người Thanh Lam phong ta, không phục thì gọi tên Giải Tử Trạc kia tới tìm ta!"
Nói thật thì đừng nói Giải Tử Trạc, thực lực của Mộ Thiên Tâm đặt ở Hạo Minh phong chỉ có thể miễn cưỡng xếp hạng ba – bốn, nhưng mà không ai dám động vào nàng. Mọi người đều biết nếu chọc vào vị tiểu công chúa này, Ngọc Thanh Tử tôn giả nhất định sẽ không để ý tới thân phận mà đánh người nọ thành đầu heo!
Tiểu công chúa không đáng sợ, đáng sợ chính là tiểu công chúa có một hậu trường cưng chiều đến mù quáng...
Nhất thời, thế cục giằng co không có cách giải quyết.
Khi Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy Mộ Thiên Tâm từ xa, phản ứng đầu tiên của y chính là quay đầu lườm Giải Tử Trạc một cái: "Hóa ra mời ta tới khuyên sư muội mới tới là giả, muốn ta tới khuyên Tiểu sư muội mới là thật."
Bộ dạng Giải Tử Trạc vô cùng anh tuấn, nhưng giờ phút này trên mặt đều là tươi cười lấy lòng nịnh hót, không còn chút khí chất nào. Gã tiến đến gần Lạc Tiệm Thanh, cọ cọ: "Sư huynh ~ sư huynh tốt ~ ngươi giúp đỡ sư đệ đi. Ngươi xem xem, ngay cả Nhị sư huynh, Tam sư tỷ cũng không tranh được với Tiểu sư muội, tính tình của Tiểu sư muội cũng chỉ có ngươi có thể chế phục."
Lạc Tiệm Thanh ghét bỏ liếc Giải Tử Trạc một cái, nhanh chóng bay xuống.
Đông đảo đệ tử Thái Hoa Sơn đều đang vây quanh lôi đài chờ kết quả. Khi thấy Lạc Tiệm Thanh tới, bọn họ đều đồng loạt tránh ra, Giải Tử Trạc còn cáo mượn oai hùm nghênh ngang đi phía trước, nhưng khi đi tới trước mặt Tiểu sư muội lại bỗng nhiên cười vang, nói to: "Ồ. Đây không phải là Tiểu sư muội sao! Cơn gió nào mang ngươi tới đây vậy?"
Mộ Thiên Tâm lườm Giải Tử Trạc, một thân hồng y đỏ rực như lửa, cười lạnh nói: "Ta không đến, chờ ngươi lừa gạt sư muội mới tới à?!"
Giải Tử Trạc lập tức vô tội nói: "Đã nói là cạnh tranh công bằng! Sư muội, ngươi nghĩ sư huynh ta là người thế nào? Bất kể thế nào, đệ tử Hạo Minh phong chúng ta đều sẽ tôn trọng ý kiến của sư muội mới tới, nàng muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, tuyệt đối không ngang ngược ngăn cản. Ngươi không tin nhân phẩm của sư huynh sao?"
Mộ Thiên Tâm ra vẻ kinh ngạc nói: "Ngươi còn có nhân phẩm sao?"
Giải Tử Trạc ôm tim: "Tim sư huynh đau nhói."
Mộ Thiên Tâm nói móc: "Chỉ mình ngươi cũng đòi thắng ta? Ngươi nhất định là nghĩ ra chủ ý lừa đảo nào đó, lừa gạt người ta... Đại sư huynh?!"
Khi nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh, Mộ Thiên Tâm lập tức ho khan hai tiếng, đứng rất quy củ. Tuy nói bây giờ nàng không còn nhiều niệm tưởng với Lạc Tiệm Thanh, nhưng ái mộ nhiều năm sao có thể nói quên là quên.
Sắc mặt Mộ Thiên Tâm khẽ biến hồng, cúi đầu không nói gì, một lúc sau mới nghĩ tới cái gì đó: "Giải Tử Trạc! Rốt cục ta cũng biết tên hỗn đản ngươi định làm gì rồi. Ngươi dám để Đại sư huynh tới kiềm chế ta! Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!"
Giải Tử Trạc trợn mắt há hốc mồm.
Từ từ, kịch bản không giống thế! Không phải Tiểu sư muội chỉ cần đứng trước mặt Đại sư huynh thì sẽ ngoan ngoan như con mèo nhỏ à? Sao hiện tại lại đột nhiên dâng trào thế này? Không bình thường nha!
Khi Lạc Tiệm Thanh thấy Mộ Thiên Tâm, trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng hiện tại đối mặt với phản ứng của Mộ Thiên Tâm, y đã an lòng rất nhiều.
Tiểu sư muội thật sự nghe lời y nói.
Tuy nói hiện giờ hai má Tiểu sư muội vẫn có chút đỏ bừng, nhưng có nhiều thứ đã không giống lúc trước.
Việc này không nên chậm trễ, Lạc Tiệm Thanh liếc mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra Lý Tu Thần đứng trong đám người. Tầm mắt Lý Tu Thần dính chặt lên người Mộ Thiên Tâm và Mộc Nhược Dung, Lạc Tiệm Thanh không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng cũng có thể thấy ánh mắt này cũng không có ý tốt.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, Lạc Tiệm Thanh tiến lên một bước nói: "Cần gì phải nhiều lời, trực tiếp để vị sư muội này lựa chọn không phải tốt sao?"
Mộ Thiên Tâm lập tức lắc đầu: "Đại sư huynh ngươi không biết, bọn họ toàn đám khoác lác! Người Hạo Minh phong vừa rồi thổi phồng Hạo Minh phong tới trời luôn, ta nghe xong cũng thấy xấu hổ thay bọn họ!"
Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn về phía Tả Vân Mặc và Vệ Quỳnh Âm đứng bên cạnh. Người trước mỉm cười gật đầu với y, đồng ý với lời Mộ Thiên Tâm nói, người sau thì ôm kiếm của mình lạnh lùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Về việc này, Giải Tử Trạc rất là bất mãn: "Các ngươi ba chọi một, ức hiếp người!"
Mộ Thiên Tâm cười nhạo: "Giải Tử Trạc ngươi là tên vô lại, còn dám ngụy biện? Cẩn thận ta đánh ngươi thành đầu heo!"
"Ngươi!" Giải Tử Trạc vốn định nổi bão, nhưng nghĩ lại, gã liền trốn phía sau Lạc Tiệm Thanh, vẻ mặt vô tội nói: "Đại sư huynh, ngươi nhìn xem bọn họ ức hiếp sư đệ ta thế nào. Sư đệ chính trực thuần lương, kính già yêu trẻ, tuyệt đối là tấm gương đạo đức mẫu mực của Thái Hoa Sơn. Vậy mà bọn họ lại..."
Lạc Tiệm Thanh không có ý tốt mà đẩy Giải Tử Trạc ra: "Được rồi, câm miệng."
Giải Tử Trạc than thở hai tiếng cũng không tiếp tục nói dối nữa.
Lạc Tiệm Thanh xoay người nhìn về phía Mộc Nhược Dung được mọi người bao quanh.
Sau lần từ biệt ở Vạn Thú lĩnh đã là mấy năm. Mấy năm này, Mộc Nhược Dung có vẻ cao hơn một chút, dáng người cũng tốt hơn. Gương mặt xinh đẹp dưới nhiều năm chém giết sinh tử đã nhiều thêm một loại khí khái anh hùng, đôi mắt rất sáng, lúc này đang nghiêm túc nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Bị nàng nhìn như vậy, Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra, âm thầm nghĩ: Lúc trước vẫn luôn đeo mặt nạ, giọng nói cũng thay đổi. Đã nhiều năm như vậy chắc Mộc Nhược Dung cũng không nhận ra y.
Tu sĩ tuấn mỹ mỉm cười bước tới gần Mộc Nhược Dung.
Giải Tử Trạc đứng cạnh lẩm bẩm: "Ta biết ngay mà, sư muội này nhất định sẽ bị bề ngoài của Đại sư huynh mê hoặc."
Mộ Thiên Tâm hung hăng dẫm lên chân gã: "Câm miệng, ai cho phép ngươi gài bẫy Đại sư huynh?"
Lạc Tiệm Thanh giả vờ không nghe thấy lời bọn họ nói, đôi mắt phượng thâm thúy, trong mắt như có gió xuân phất qua, ấm áp dịu dàng. Khóe môi y hơi nhếch lên, khí độ ung dung lịch sự tao nhã như Đinh Lan nở rộ, nhẹ giọng nói: "Vị sư muội này, nếu ngươi không tin bọn họ, không bằng nghe ta giới thiệu một chút về sáu phong của Thái Hoa Sơn."
Mộc Nhược Dung vẫn luôn nhìn chằm chằm Lạc Tiệm Thanh, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy nàng như vậy, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Thái Hoa Sơn chúng ta tổng cộng chia làm bảy phong, sắp xếp theo vị trí là Thương Sương phong, Bích Tham phong, Liệt Hỏa phong, Hạo Minh phong, Thanh Lam phong, Ngự Thú phong và Ngọc Tiêu phong. Trong đó, Thương Sương phong, Bích Tham Phong và Hạo Minh phong lấy võ làm chủ, phần lớn đệ tử Liệt Hỏa phong đều thích luyện khí, Thanh Lam phong luyện đan, Ngự Thú phong thuần thú. Thanh Lam phong có nhiều nữ đệ tử nhất, Thương Sương phong và Hạo Minh phong thì chỉ có vài nữ đệ tử." Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh rủ mắt nhìn Mộc Nhược Dung, cười nói: "Vị sư muội này, ngươi có thể lựa chọn."
Giải Tử Trạc trợn to hai mắt: "Sư huynh, đâu có như ngươi nói! Cái gì gọi là Hạo Minh phong chúng ta gần như không có nữ đệ tử!"
Lạc Tiệm Thanh nhíu mày: "Chẳng lẽ ta nói sai?"
Giải Tử Trạc: "Ngươi!"
Lạc Tiệm Thanh nhìn về phía Tả Vân Mặc, bổ sung: "Sư đệ, ngươi cảm thấy ta nói sai sao? Hạo Minh phong và Thương Sương phong các ngươi không phải có ít nữ đệ tử nhất sao?"
Tả Vân Mặc cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng gật đầu: "Không sai. Thương Sương phong chúng ta có mười lăm nữ đệ tử, Hạo Minh phong có bảy người."
Giải Tử Trạc tức giận nói: "Nhị sư huynh, có người sẽ vạch trần nội tình của người khác như thế sao!!!"
Mọi người đều cười vang.
Cười xong, Lạc Tiệm Thanh lại nhìn Mộc Nhược Dung hỏi: "Sư muội, ngươi có lựa chọn chưa?"
Mộc Nhược Dung mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, không còn lộ da thịt như trước nữa. Nàng nghiêm túc nhìn Lạc Tiệm Thanh, ánh mắt chân thành thành khẩn, Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy mà kinh ngạc, nhưng đang cân nhắc lại nghe nàng nói: "Sư huynh, nghe đồn Ngọc Tiêu phong không thu đồ đệ, này có thật không?"
Vấn đề này hết sức quen thuộc, Lạc Tiệm Thanh tỉnh bơ ngẩng lên lướt mắt qua chỗ Lý Tu Thần, gật đầu: "Không sai."
Mộc Nhược Dung cung kính cúi người thi lễ: "Mộc Nhược Dung tự nguyện gia nhập Bích Tham phong."
Vệ Quỳnh Âm đang ôm kiếm thờ ơ nhìn bỗng giật mình, kinh ngạc nói: "Bích Tham phong?"
Mộc Nhược Dung đi qua cười: "Bái kiến Tam sư tỷ."
Giải Tử Trạc run rẩy khóe miệng, Mộ Thiên Tâm cười ha hả xoay người rời đi. Đám người Tả Vân Mặc cũng đành rời đi, chỉ một lát sau, lôi đài mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt đã trở nên vắng vẻ.
Lạc Tiệm Thanh vẫn còn ở đó, y dặn dò ba vị đệ tử mới một vài công việc rồi mới rời đi.
Tuy nói kết quả có chút kinh ngạc, Mộc Nhược Dung lựa chọn rất quyết đoán, nhưng chỉ cần không tới Hạo Minh phong là được.
Lạc Tiệm Thanh không có khả năng lúc nào cũng chú ý tới chuyện bên Hạo Minh phong, Thiên Đạo thiên vị Lý Tu Thần đến không cách nào hình dung. Nếu để Lý Tu Thần có cơ hội sớm chiều ở chung với Mộc Nhược Dung, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện kì quái gì thúc đẩy hai người không.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Lạc Tiệm Thanh rời đi, Mộc Nhược Dung chỉ thoáng nhìn một cái rồi thu lại tầm mắt.
Nhưng cho dù động tác của Mộc Nhược Dung có nhanh đến đâu cũng vẫn rơi vào trong mắt Vệ Quỳnh Âm. Tam sư tỷ ôm kiếm của mình nói: "Đó là thủ đồ Thái Hoa Sơn, cũng là Đại sư huynh của chúng ta, Lạc Tiệm Thanh. Nếu ngươi thích y thì sớm từ bỏ đi. Tiểu sư muội thích y nhiều năm nhưng năm gần đây ta nghe nói y đã có người trong lòng, ngay cả Tiểu sư muội cũng đã buông tay."
Giọng Vệ Quỳnh Âm rất lạnh, lời nói ra cũng rất sắc bén, nhưng Mộc Nhược Dung lại cảm thấy ấm áp.
Là tán tu, Mộc Nhược Dung xông xáo bên ngoài nhiều năm, khác với Vệ Quỳnh Âm đệ tử tông môn thì nàng gặp rất nhiều loại người và cũng trải qua rất nhiều chuyện. Tuy tu vi của nàng không bằng Vệ Quỳnh Âm, nhưng nàng có thể nghe ra Vệ Quỳnh Âm là muốn tốt cho mình, chỉ là trời sinh không giỏi ăn nói.
Nghĩ như vậy, sự lựa chọn tùy ý ban nãy vì tiếc nuối cũng trở nên chính xác.
Mộc Nhược Dung lắc đầu nói: "Sư tỷ, ta và Đại sư huynh chỉ mới gặp nhau lần đầu, không đến mức nhất kiến chung tình."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhân Vật Phản Diện Có Điều Muốn Nói - Repost.
Tiểu Thuyết ChungLàm thủ đồ tông môn đệ nhất thiên hạ, Lạc Tiệm Thanh danh tiếng thanh cao, là Đại sư huynh mà các sư đệ sư muội vô cùng kính trọng; làm đệ tử quan môn* của đệ nhất Tu Chân Giới, Lạc Tiệm Thanh tôn sư trọng đạo, không rời Lôi Trì nửa bước. *đệ tử du...