Âm Trạch giản là một sơn cốc sâu không đáy.
Cả Cực Bắc Chi Địa đều khô cạn nóng bức, chỉ riêng ở Âm Trạch giản và biển Phong Thần là có nước. Biển Phong Thần thì không cần nói chỉ nghe đến tên đã biết đây là vùng biển không chỉ rộng lớn mà còn đầy sóng gió, còn sơn cốc trong Âm Trạch giản thì có một dòng sông nhỏ.
Chỉ là nếu muốn vượt qua Âm Trạch giản thì phải xuống sơn cốc rồi mới đi qua được.
Hơn ba nghìn năm trước, Phi Hoa tông đã phái một vị trưởng lão Đại Thừa kỳ đến Âm Trạch giản bắc một cây cầu bằng xích sắt nối giữa hai vách núi. Cầu sắt vắt qua hai bên vách núi, trận gió hung tàn gào thét thổi qua.
Ở Âm Trạch giản, có ba cách để đạt được cơ duyên.
Cách đầu tiên là đơn giản nhất, chỉ cần đứng trên cầu xích để gió thổi qua, tu sĩ có thể luyện thể.
Cách thứ hai đạt cơ duyên cũng đơn giản, tu sĩ chỉ cần băng qua cầu đến vách núi đối diện. Phía bên kia núi còn sót lại rất nhiều di vật truyền thừa của các tu sĩ thời thượng cổ, nếu may mắn không chừng có thể tìm thấy gì đó tốt.
Cách thứ ba phức tạp hơn —— chính là bỏ qua cầu xích, trực tiếp bay qua Âm Trạch giản!
Trong Âm Trạch giản âm khí rất nặng, nghe nói nếu quỷ tu tu luyện ở đây thì như cá gặp nước, mọi bề thuận lợi, thực lực tăng nhanh, còn những tu sĩ khác sẽ bị âm khí dày đặc ăn mòn. Có điều đây cũng là một cách rèn luyện bản thân, tu sĩ có thể lợi dụng âm khí để tu luyện nguyên thần, giúp nó càng thêm cô đọng.
Dù được xem là hiểm cảnh an toàn nhất Cực Bắc Chi Địa thì số người chết ở Âm Trạch giản cũng nhiều không đếm xuể. Tu sĩ dám đến đây dĩ nhiên đều là kẻ tài cao gan lớn, nhưng muốn cướp được bảo vật nguy hiểm phải đối mặt không chỉ là thiên tai mà quan trọng hơn là nhân họa. Chỉ cần ngươi có thể cướp được thì đó chính là của ngươi.
Sau khi chính thức bước vào khu vực Âm Trạch giản, Huyền Linh Tử lui về đi phía sau Lạc Tiệm Thanh. Hắn giống như không hề tồn tại, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm đồ nhi, Lạc Tiệm Thanh đi thì hắn đi, Lạc Tiêm Thanh rẽ hướng nào hắn rẽ hướng nấy, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc không nhúng tay, không mở miệng.
Đi đến bên vách núi sẽ thấy ngay một sợi xích sắt vắt ngang.
Dưới chân là vực sâu vạn trượng, trước mặt chỉ có một sợi xích, là đi qua cầu hay tự bay qua đều tùy vào lựa chọn của bản thân.
Không một chút do dự, Lạc Tiệm Thanh bước lên cầu. Thấy thế, Huyền Linh Tử kinh ngạc nâng mắt nhìn, chỉ một thoáng đã thấy y đi được một trượng. Huyền Linh Tử không nghĩ nhiều nữa vội vàng đi theo.
Hai người bước lên cầu sắt, gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, như con dao lạnh lẽo cắt lên mặt Lạc Tiệm Thanh. Tu sĩ Kim Đan kỳ có thể lăng không phi hành, nhưng ở đây vừa bị công kích của gió vừa bị âm khí mài mòn thì việc dựa vào cầu sắt đi qua cũng cần thực lực nhất định.
Trong lúc Lạc Tiệm Thanh khó khăn đi về phía trước, bỗng nghe đằng sau có tiếng hô kinh ngạc. Y ngẩng đầu lên liền thấy một bóng đen bay qua, trong chớp mắt đã đến bờ bên kia.
"Có thể bay qua nhanh như vậy nhất định là tiền bối Hợp Thể kỳ, có khi còn là Độ Kiếp kỳ không chừng!"
"Tiền bối đi qua Âm Trạch giản mà không thèm nhìn lấy một cái, chắc chắn là muốn đến Vô Để quật, có khi là đến biển Phong Thần cũng nên!"
"Chúng ta cũng đi nhanh lên, càng sớm đến bên kia núi càng đạt được nhiều cơ duyên."
Những lời bàn tán xung quanh làm Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình, y quay đầu nhìn về phía sau, thấy Huyền Linh Tử vẫn bình thản đứng sau lưng mình. Thấy ánh mắt đồ đệ, Huyền Linh Tử ung dung cong môi, lại không nói gì cả.
Vượt qua Âm Trạch giản nhanh chóng đúng là sẽ nhận được khen ngợi và chú ý của mọi người, nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không muốn khoe khoang như vậy.
Một lúc lâu sau, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử đã vượt qua Âm Trạch giản, đi vào núi Âm Trạch.
Lạc Tiệm Thanh vừa bước xuống cầu xích, trong phút chốc, cả ngọn núi phát ra hào quang chói lóa như đã biến thành một khối ngọc, ánh sáng cao tới trăm thước! Hào quang này đều là di tích của các tiền bối, tu sĩ đi vào núi Âm Trạch đều sẽ cố gắng tìm cho mình một di tích phù hợp rồi kế thừa.
"Trời ạ, ít nhất phải hai mươi di tích chờ nhận chủ?"
"Tuyệt đối không chỉ hai mươi cái, khẳng định là có năm mươi cái!"
"Ta cảm thấy phải một trăm cái!!!"
Những di tích này không ngừng lóe sáng, lực lượng tỏa ra cuồn cuộn. Bởi vì tu sĩ đến núi Âm Trạch chỉ có thể chọn một di tích để truyền thừa nên di tích sẽ cố gắng bày ra thực lực của nguyên chủ để lôi kéo đối phương chọn mình.
Mà người được chúng nhắm tới bây giờ chắc chắn không phải là Huyền Linh Tử đã có tu vi cao hơn, chỉ có thể là Lạc Tiệm Thanh căn cốt siêu phẩm!
Lập tức trong đầu xuất hiện vô số tin tức, Lạc Tiệm Thanh phát hiện chỉ cần mình muốn là có thể giao tiếp với những di tích này. Y nhanh chóng chia sẻ phát hiện mới với sư phụ nhà mình: "Sư phụ, di tích có thực lực kém nhất ở đây cũng là của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tốt nhất còn lên tới Độ Kiếp kỳ..."
Lạch cạch!
Tiếng Lạc Tiệm Thanh dừng lại.
Y nhận ra những di tích đang giao tiếp với mình đồng loạt im lặng. Khi y quay đầu nhìn lại thì núi Âm Trạch vừa rồi còn hào quang chói lọi lúc này lại u ám như những ngọn núi thông thường, đừng nói mời Lạc Tiệm Thanh, ngay cả vị trí cũng không muốn cho y biết.
Lạc Tiệm Thanh: "..."
Sau một hồi, Lạc Tiệm Thanh nhỏ nhẹ nói: "Sư phụ, đây là cơ duyên của ta."
Huyền Linh Tử thản nhiên vung tay áo nói: "Chỉ là di tích của tu sĩ Độ Kiếp kỳ mà thôi, Tiệm Thanh, vi sư sẽ tìm cho ngươi cơ duyên tốt gấp bội lần."
Lạc Tiệm Thanh: "..."
Loại chuyện nhận truyền thừa này trong Tu Chân giới thật ra cũng khá là lừa đảo.
Đã nhận di tích truyền thừa thì chẳng khác gì nhận chủ di tích làm nửa sư phụ, nếu không môn không phái thì không sao, nhưng nếu có sư phụ rồi thì tốt nhất nên tránh sư phụ nhà mình một chút. Lạc Tiệm Thanh đương nhiên hiểu rằng Huyền Linh Tử đang ghen tị, từ đầu đến cuối y chỉ đang trêu hắn mà thôi, nếu y có can đảm đi nhận truyền thừa thì cũng quá xem nhẹ Huyền Linh Tử rồi.
Không giống các tu sĩ khác trăm cay nghìn đắng mới đến được đây, kích động đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử chậm rãi vượt qua đám người, từng bước rời khỏi núi Âm Trạch. Ở phía sau họ là các tu sĩ ý chí sục sôi hăng hái ngút trời, còn phía trước họ lại là đoạn đường càng thêm buồn chán.
Lạc Tiệm Thanh nói: "Di tích tu sĩ Độ Kiếp kỳ đối với ta lúc này đúng là không có tác dụng lớn. Nhưng sư phụ, nếu ngày nào đó ta gặp được di tích của tu sĩ Đại Thừa kỳ, Hóa Thần kỳ... hay thậm chí là tiên nhân..." Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh cười híp mắt nhìn về phía tôn giả áo trắng bên cạnh: "Sư phụ, ngươi thấy ta nên làm thế nào?"
Huyền Linh Tử: "..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhân Vật Phản Diện Có Điều Muốn Nói - Repost.
Ficción GeneralLàm thủ đồ tông môn đệ nhất thiên hạ, Lạc Tiệm Thanh danh tiếng thanh cao, là Đại sư huynh mà các sư đệ sư muội vô cùng kính trọng; làm đệ tử quan môn* của đệ nhất Tu Chân Giới, Lạc Tiệm Thanh tôn sư trọng đạo, không rời Lôi Trì nửa bước. *đệ tử du...