Tán anh đào xanh mơn mởn nơi hiên nhà.
Đã gần cuối hạ, sắp vào thu, trời trở nên mát rười rượi. Tựa hồ cảm nhận được bước chân của nàng thu đang dần dần chạm đến từng ngóc ngách thớ gỗ đại bản doanh, khắc chuyển giao của thiên nhiên diễn ra chầm chậm.
Lại chỉ thêm một nỗi nhớ, một mệt mỏi chồng chất lên mỗi lúc một cao, chênh vênh trong biển suy tư.
Đã được vài tháng, có khi vài năm cũng chả biết chừng. Có để ý thì Yagen sẽ chỉ bỏ những con số tẻ ngắt ấy vào một xó nào đó, chẳng buồn lấy ra xem lại.
Hoa đào hồng ngọt, lả tả rơi, gió cuốn nhẹ.
Mảng hồng lại nối tiếp mảng hồng, khi ấy tán diệp anh đào này một khe hở cũng khó mà giành cho mình được, xuân đến là vậy.
Nhẵn nhụi, xanh và hồng, rồi lại xanh. Một vòng cứ vậy mà năm này qua năm khác, tình cảm cũng thế.
Để ý, thích, yêu, và.
Chia ly.
Có nằm mơ, cậu cũng sẽ không tài nào nghĩ mình bị bỏ rơi dưới tán hồng đang khoe sắc diễm lệ đến nao lòng thế này.
"Mình ngưng ở đây nhé?"
Người ta hay bảo, khi nghe một tin gì khó chấp nhận, đầu óc sẽ trống rỗng một chút. Không, từng con chữ giọng điệu của anh như đinh đóng cột cứ vang vọng mãi trong đầu, không thể nào trống rỗng để khỏi phải bận tâm, cậu tựa như một cánh đào rơi vậy. Tàn, hết sức sống.
Ngưng ở đây?
Ngưng?
Người kia chưa kịp để cậu nói thêm gì, cất bước đi mất, hoa vẫn rơi.
Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì mới xảy ra.
Lả tả, lả tả rơi.
Ký ức vùn vụt chạy qua tâm trí, nhanh như điện xẹt, hình ảnh anh lấp đầy trong đó. Chỉ một vài giây mà lại thêm chữ "cũ" vào đó, dù chỉ trước đó vài khắc, họ vẫn là người yêu thương của nhau. Lòng rối bời, dường như tìm ra lỗi khiến mối quan hệ này đổ vỡ đã trở thành việc quan trọng hàng đầu.
Cái tìm không thấy, cả một đóa hoa rơi xuống, khi vẫn còn đẹp.
Càng tìm càng nhận ra những chuyện đẹp đẽ kia như một giấc mơ vậy, như đã rất lâu rồi, chẳng tài nào mà nỡ thức giấc.
Rơi nhiều và nhiều hơn.
Một giọt nước mắt không thấy rơi, chỉ có cơn đau không tên giàng xé, cào rách tâm can cậu, vết thương mới chồng lên vết thương chưa lành, rồi lại bị xé rách ra.
Thống khổ, dường như cả cơ thể đều đang gào thét lên tìm kiếm sự chú ý của anh, cô đơn bủa vậy đến nghẹt thở phát khóc khi một mình, và rồi, nhận ra mình thất bại thảm hại, chẳng có gì làm được cả.
Rồi lại nghĩ nếu đi chết có khi thoát được tình cảnh khốn khổ này cũng nên.
Chả sao cả khi anh còn chẳng để ý, dường như một ánh mắt vô tình cũng đủ kéo cậu từ vực thẳm của ý nghĩ tự tử. Không còn gì trở nên quan trọng như anh, theo một cách nào đó, chút hành động của anh dù chẳng có ý gì, đều khiến cậu có thể mỉm cười nhiều một chút.
![](https://img.wattpad.com/cover/67699991-288-k595012.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Touken Ranbu - Những câu chuyện chưa kể ở Honmaru
FanficChúng ta yêu nhau, là đúng hay sai? Sai cũng được mà đúng cũng được, chỉ cần đôi ta mãi luôn tồn tại cùng dòng chảy thời gian, vậy là đủ. Đó là nội dung của câu chuyện Touken Ranbu - Những câu chuyện chưa kể ở Honmaru. Những chuyện tình đẹp ha...