Chương 97: Nhăm Nhe

1.7K 166 1
                                    

Trì Tả thi đấu lâu như vậy, đã sớm tích lũy được không ít kinh nghiệm, giờ phút này đã thắng thế thì đương nhiên không đời nào hạ thủ lưu tình, cậu thừa thắng xông lên, luân phiên oanh tạc mấy phát, nhanh chóng giết chết đối phương.

Fan của Phượng Hoàng vô cùng kích động, trên mạng cũng sôi trào: "Vừa bắt đầu thi đấu chưa tới vài phút mà đã giết chết một người, ngao ngao ngao, Tiểu Bạch Đản làm tốt lắm! Mau tới đây, chị muốn mời cưng ăn trứng luộc!"

"Bây giờ bên Tinh Diệu chỉ còn lại một người, tình thế vô cùng có lợi cho Phượng Hoàng." Bình luận viên đánh giá, tiếp tục quan sát đấu. Nhân vật số hai trong Tinh Diệu đang bị Địch Cổ Nguyên quấn lấy, mấy lần muốn kéo dài khoảng cách đều bị áp sát, tạm thời không thể nào phân thân.

Trì Tả liếc nhìn, biết rõ Địch Cổ Nguyên có thể đối phó được, vì vậy quay đầu đi về phía trước, ban đầu cậu lợi dụng đạn pháo để dọn dẹp hết đá xung quanh, bây giờ bắt đầu giết quái, đợi giết được hai mươi con thì quay lại cùng công kích đối thủ với Địch Cổ Nguyên, như vậy họ đã có một số lượng quái nhất định, cho dù đối phương có năng lực kéo dài cho đến hết trận đấu thì họ cũng thắng, mà nếu đối phương vô ý tử vong, trận đấu có thể kết thúc sớm.

Bạch Thời âm thầm nắm tay, không hổ là tiểu đệ của nam chính, nếu như bỏ của cái ID buồn phiền kia thì rất có khí phách, đúng không nào!

Tâm trạng của Lam cũng rất sung sướng, cười nheo mắt: "Đúng vậy, trận này thắng chắc rồi, em trai, lát nữa thi đấu đoàn đội cậu cứ đánh với Joshua, anh đi giải quyết Ngân Nhạc Sinh, còn lại để họ tùy ý chia."

Bạch Thời khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.

Làm huynh đệ lâu như vậy, cậu đã sớm biết tình huống của Lam, người này cũng là song A, chỉ khác là gene của hắn thuộc về cấp A đỉnh phong, chỉ một chút nữa thôi là lên tới cấp S. Lúc hai người gặp nhau trên mạng lần đầu cũng là lúc Lam vừa bắt đầu tiến thành huấn luyện cơ giáp, nghe nói vừa nắm vững cơ bản là phát rồ chạy tới sao Mê Điệt luôn, có thể lấy được thành tích như vậy, một mặt là do hoàn cảnh ép buộc phải phát triển cấp tốc, một mặt khác chính là dựa vào ưu thế về gene, nhờ vậy mới không đưa mình vào chỗ chết.

Trong tay Bạch Thời có ba viên thuốc tăng gene, ban đầu định để Lam thử thăng cấp, nhưng Lam cười liếc cậu một cái, lắc đầu từ chối, hắn nói mình không yếu, loại thuốc quý giá như vậy cứ giữ lại trước đi, đến tương lai nếu hắn thật sự muốn dùng sẽ nói sau. Bạch Thời nghĩ lại cũng không chắc liệu sau này có gặp tiểu đệ nào bị thiếu hụt về gene không, lúc ấy mới không kiên trì nữa.

Nhưng hiện tại đang thi đấu trên mạng, hệ thống hạ tất cả ảnh hưởng tới cơ thể xuống mức thấp nhất, ưu thế này của Lam sẽ không còn rõ ràng nữa, mặc dù lúc huấn luyện thường ngày hắn đối chiến với Phi Minh, tỉ lệ thắng bại là 50 – 50, hơn nữa tổng thể cũng mạnh hơn một chút, chỉ là thi đấu đoàn đội có hạn chế thời gian, cậu không rõ liệu Lam có thể thành công giải quyết được Ngân Nhạc Sinh hay không nữa.

Bạch Thời không kiềm lòng được: "Anh có nắm chắc không?"

"Chắc là có." Lam mỉm cười, "Cho dù không thắng, anh cũng không để hắn đi nơi khác phá rối."

Về điểm này thì Bạch Thời tin tưởng, liền ừ một tiếng, tiếp tục nhìn về phía sân khấu.

Địch Cổ Nguyên và Trì Tả đều có thực lực xuất sắc, giờ phút này hai đánh một, trên cơ bản thì chiến cuộc không còn gì phải lo lắng nữa, mặc dù ban đầu đối phương mượn bãi đá làm vật che chắn, cũng giết được mấy con quái, nhưng trong sự luân phiên oanh tạc của hai người, rất nhanh đã không còn chỗ trốn, ba người lại lao vào nhau.

Lam cười khẽ một tiếng: "Anh hiểu rồi, hóa ra hắn có thể vừa đánh vừa giết, chắc lúc nãy chỉ muốn ngăn cản người của chúng ta, sau đó định thắng về số lượng, nhưng đáng tiếc là vận khí quá kém, một người chết nhanh như vậy."

Bạch Thời gật đầu, dừng một cái rồi nói: "Thực ra cũng không khác biệt, nếu như kéo ra đánh một chọi một, cho dù tiểu Tả không dùng thuộc tính phong cũng có thể thắng."

Lam ừ, thấy trận thứ hai vừa chấm dứt, liền tiến lên nghênh đón.

Trước khi thi đấu đoàn đội sẽ có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi, Lam triệu tập đội viên mở một cuộc họp nhỏ, sau đó nghe thấy trên sân khấu vang lên âm thanh quen thuộc của người chủ trì, liền bước ra.

Hai đội đồng loạt đăng nhập vào hệ thống, yên lặng chờ bắt đầu.

Đây là một bản đồ cỡ trung, bên Tinh Diệu vừa kết thúc đếm ngược đã bay tới. Hai bên rất nhanh đụng độ ở chính giữa bản đồ, Bạch Thời thấy họ đột nhiên thay đổi lộ tuyến giữa không trung, nhanh chóng liếc nhìn hướng đối thủ của mình, phát hiện Joshua và Ngân Nhạc Sinh đang bay về phía Lam và Phi Minh, lập tức hiểu việc này cũng giống như chiến thuật Điền Kỵ đua ngựa*.

Tất cả cùng nhào tới, cho dù họ sửa lộ tuyến theo nhưng cuối cùng vẫn loạn... Bạch Thời mở nút trò truyện đoàn đội: "Tất cả hạ thấp bao vây, tiểu Tả, nút thuộc tính, bắn một pháo về phía trước."

Mọi người đã phối hợp cực kỳ ăn ý, nghe vậy đồng loạt đáp lời, Trì Tả liến lên hai bước, dựng pháo nổ súng. Bạch Thời nhảy lên, cũng nã một pháo bên cạnh.

Joshua nhìn rõ, lập tức đoán được ý đồ của Bạch Thời, cũng hiểu mặc dù tinh thần lực của mình cao, nhưng dưới loại tình huống này cũng không thể cản nổi, vội vàng kêu lên: "Lui về phía sau!"

Người của Tinh Diệu không hỏi thăm nguyên nhân, chỉ dừng lại một chút sau đó lập tức quay người, nhưng họ nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng đạn pháo, chỉ thấy viên đạn Bạch Thời dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai va chạm với viên đạn Trì Tả vừa bắn ra, trong nháy mắt đã cuốn bay mọi thứ!

Xáo trộn đội hình đối phương thành công, Bạch Thời vọt lên giữa không trung: "Đuổi theo!"

Mọi người lại lên tiếng đáp, nhanh chóng lao về phía mục tiêu của mình, Bạch Thời tái chiến với Joshua, hai đội trưởng bắt đầu đụng độ, Phi Minh thì đến trước mặt nhân vật số hai, hai người còn lại do Địch Cổ Nguyên và Trì Tả giải quyết.

Trận đấu đã khai hỏa.

Màn hình bị chia làm năm phần, mỗi trận đều vô cùng đặc sắc, trên cơ bản thì không còn gì để lo lắng nữa, đa số đều quan sát Lam và Ngân Nhạc Sinh chiến đấu, từ khi bắt đầu, hai người đã triển khai va chạm kịch liệt, làm cho người ta choáng ngợp.
Trên mạng lại sôi trào: "Mẹ nó, tui nhất định phải thu hình lại mới được!"

"Đúng, còn có chiêu kia của Tiểu Nhị Hóa nhà chúng ta nữa, tui tuyệt đối phải cắt thành video và phối nhạc a a a! Quá khí phách a a a!"

Ngân Nhạc Sinh biết chỉ sợ họ sẽ thua trận này, bởi vì mấy chiến cuộc trước mắt đều rất bất lợi cho Tinh Diệu, dù hắn có thể thắng Lam, cuối cùng cũng sẽ bị người khác bao vây. Ngân Nhạc Sinh dứt khoát rũ bỏ mọi băn khoăn, bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ niềm vui thú khi chiến đấu.

Thời gian trôi qua, mặc dù trong lúc đó có mấy người muốn tránh né và trao đổi đối thủ với đồng đội, nhưng trong quá trình chiến đấu dần dần lại trở về như trước, kết quả vẫn như dự liệu. Hiện tại, ngoại trừ Bạch Thời và Lam, những người khác đều bị giải quyết.

Ba người đứng cách đó không xa quan sát, nghe thấy đồng đội dặn dò nên tạm thời không tiến lên hỗ trợ. Họ chờ đợi, thấy bên phía Bạch Thời đã chấm dứt, liền cùng cậu quan sát hai người còn lại.

Cơ giáp của Lam và Ngân Nhạc Sinh đều đã bị tổn hại, Ngân Nhạc Sinh dùng chiến thuật đi săn, mà Lam đã nắm chắc cơ bản khi chiến đấu, đã vậy còn thường xuyên đối chiến với hai huynh đệ nhà mình, bởi vậy ở phương diện này rất có tâm đắc, nhanh chóng nắm được cơ hội đập đối phương rơi xuống.

Ngân Nhạc Sinh vội vàng điều chỉnh tư tế, ngửa đầu bắn một pháo. Lam nhanh nhẹn thay đổi lộ tuyến, tiếp tục giao chiến, hai tay nắm chặt nện thật mạnh vào người đối thủ, sau đó cùng bay xuống dưới, ngang nhiên ra quyền. Ngân Sinh Nhạc nhìn thấy, đưa tay ngăn cản, hai cánh tay ầm ầm đụng vào nhau, kích thích ra tia lửa chói mắt.

Mặt đất đã bị trận chiến làm cho gồ ghề, hai người máy hợp kim khổng lồ lần lượt đáp xuống, cấp tốc xuyên qua khói thuốc súng mù mịt, không nhường ai. Mặt đất rung động mãnh liệt, mọi người nín thở, cùng chờ đợi kết quả.

Cuối cùng một quyền của Nhân Ngạc Sinh lướt qua cơ thể Lam khiến hắn mất cân mất cân đối, nhưng lập tức được Bạch Thời chạy tới đỡ lấy, vững vàng đứng dậy. Mà Ngân Nhạc Sinh đã ngã xuống đất, cuối cùng trận đấu cũng chấm dứt hoàn toàn.

Tiếng vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt vang vọng khắp đại sảnh, ở trên mạng đã hô to ngô vương, nhưng những thứ này không ảnh hưởng tới tâm trạng hai bên, mấy người nắm tay nhau, nói chuyện phiếm vài câu, nhanh chóng tản ra. Bạch Thời không thích tham dự họp báo, quay về phòng tắm rửa xong là chẳng muốn chuyển động, cậu nhìn quần áo trong rương ấp trứng, mở tủ đổi sang một bộ khác.

Tống Minh Uyên vừa nhìn thấy chữ chấm dứt là quay người về phòng, giờ phút này thấy oắt con nhà mình đang muốn kể truyện cổ tích cho hai quả trứng, không kiềm lòng nổi mà đi qua, chỉ là còn chưa kịp lên tiếng, máy truyền tin đã điên cuồng vang lên. Gọi điện vào lúc này, anh không cần nhìn cũng biết là ai, vì vậy dứt khoát từ chối, tiện thể tắt máy.

Sự chú ý của Bạch Thời bị kéo qua, "Ai thế?"

"Một người bạn."

"Ồ."

Tống Minh Uyên xoa xoa tóc cậu, tựa vào đầu giường ngồi nói chuyện phiếm. Bạch Thời đã sớm quen với hình thức này, không bài xích, ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, sau đó mí mắt bắt đầu nặng dần, nghiêng người tựa vào lồng ngực đại ca, mơ mơ màng màng ngủ mất. Tống Minh Uyên để cậu nằm sang tư thế thoải mái, đưa tay tắt đèn.

Nhờ trận chiến này, Phượng Hoàng đã thành công đứng đầu bảng xếp hạng của tinh hệ, khí thế cực thịnh, mấy trận đấu tiếp theo đều không thua, càng ngày càng được hoan nghênh. Trong thời gian đó, công ty hậu cần của Bạch Thời cuối cùng cũng chuẩn bị xong, bắt đầu tiến hành tuyên truyền, mặc dù không tới mức được người người chú ý, nhưng cũng khiến người ta có chút chờ mong, chắc việc làm ăn sẽ không tệ.

Thời gian lại trôi qua hai tháng, Phượng Hoàng tiếp tục tác chiến trên sân nhà, Bạch Thời đánh xong trận đầu là chạy mất, đứng trong phòng ngủ nghiên cứu rương ấp trứng: "Đại ca, anh nói bao giờ chúng mới nở?"

Tống Minh Uyên biết gần đây bạn nhỏ ngốc manh vẫn trong trạng thái này, cho nên không hề có ý định đi xem thi đấu mà chỉ ngồi trong phòng làm việc, đợi người này tự về, anh nghe vậy cũng không ngẩng đầu, thản nhiên đáp: "Không biết."

"Chắc nhanh thôi ha?"

"Ừ."

Bạch Thời bước về phía trước mấy trước, tiếp tục nhìn. Với trứng bình thường thì giai đoạn ấp trứng không dài như vậy, nhưng Lục Việt nói thời gian trước chúng đã ngủ quá lâu, bởi vậy còn cần quá trình thức tỉnh, sau đó mới bắt đầu tiến vào giai đoạn ấp trứng, nhưng đại khái là sẽ nở vào mấy ngày gần đây. Bạch Thời cực kỳ vui vẻ, mong đợi ngóng trông,

"Em không ra sân?"

"Chưa tới thi đấu đoàn đội." Bạch Thời tính toán thời gian, ngồi trong phòng một lát, thấy hai quả trứng vẫn không có động tĩnh, bèn không nhịn được mở hòm ra, duỗi móng vuốt sờ sờ, quay người đi ra phía ngoài, trước khi đi lại không nhịn được mà quay lại nhìn lần cuối, ngay đó khẽ giật mình, ngơ ngác hai giây, lập tức chạy tới.

Ối mẹ ơi, nứt nứt nứt! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?!

Tống Minh Uyên phát giác động tĩnh của cậu, ngẩng đầu nhìn, hỏi một câu sao thế, sau đó thấy bạn nhỏ này vẫy vẫy mình, không khỏi sững sờ, đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, chỉ thấy vỏ hai quả trứng đã xuất hiện vết nứt, nhanh chóng vỡ thành từng mảnh, lách cách rơi xuống.

Bạch Thời nín thở, thấy lỗ hổng phía trên càng lúc càng lớn, không bao lâu sau, hai cái nắm nhỏ xíu ướt nhẹp đã xuất hiện.

——— ————

Điền Kỵ đua ngựa: Khoảng năm 340 TCN, Tôn Tẫn vì sợ Bàng Quyên hãm hại nên giả điên rồi tìm cách trốn sang nước Tề lánh nạn. Điền Kỵ mến mộ tài thao lược của ông nên nhận làm môn khách, rồi tiến cử Tôn Tẫn với Tề Uy vương, được nhà vua cho làm quân sư. Nhân dịp Tề Uy vương cùng các công tử, vương tôn quý tộc nước Tề tổ chức đua ngựa, Tôn Tẫn bảo Điền Kỵ đánh cuộc với Tề Uy vương mỗi vòng đua là một ngàn nén vàng, rồi chia ngựa của Điền Kỵ lẫn ngựa của Tề Uy vương ra làm ba hạng hay, vừa và kém. Vòng đầu Điền Kỵ cho ngựa kém của mình đua với ngựa hay của Tề Uy vương nên chịu thua, qua hai vòng sau thì lấy ngựa hay đua với ngựa vừa, lấy ngựa vừa đua với ngựa kém của nhà vua khiến Điền Kỵ thắng cuộc.

[Edit] Thiết Lập Này Hỏng Rồi (1-199)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ