Chương 173: Chuyển Tiếp

1K 104 1
                                    

Sở nghiên cứu sự chuyển tiếp trong vũ trụ có kiến trúc là sáu tòa nhà, đứng san san sát trên đồng cỏ mênh mông, đằng sau là khu vực trống trải rộng lớn, được chia làm mấy khu thí nghiệm đơn độc.

Điểm chuyển tiếp là một lối đi vào không gian khác biệt, muốn mở ra cần một nguồn năng lượng rất lớn, kèm theo đó là lực hút siêu mạnh, một khi phát sinh tình huống gì có thể cuốn tất cả mọi thứ xung quanh vào trong, cũng chính vì vậy, sở nghiên cứu chiếm diện tích cực rộng thế này.

Ngay thời điểm thiếu tá quyết định bảo binh sĩ gửi tọa độ nơi này cho Bạch Thời, chỉ bốn mươi phút trước thôi, mấy nhà khoa học vừa họp xong, đang hào hứng đứng trong một khu thí nghiệm làm một cuộc thí nghiệm. Trong lúc làm việc, bọn họ không thể để bất cứ tín hiệu gì quấy nhiễu, bị cấm mang theo bất cứ thiết bị có thể gửi thông tin, cho nên sau khi nhân viên văn phòng vừa nhận được thông báo của binh sĩ, lập tức lái xe cơ khí chạy như điên về phía kia.

Hai cơ giáp chiến đấu gây ra động tĩnh rất lớn, xe cảnh sát nổ vang, pháo hạt bắn ra và ánh lửa khi phi thuyền nổ tung càng rõ ràng hơn trong đêm tối, các nhà khoa học đã sớm chú ý tới tình huống bên kia, thỉnh thoảng lại dừng chân quan sát, giờ phút này nghe nói cơ giáp đang di chuyển sang bên này, lập tức giận dữ nói: "Vì sao?! Sở nghiên cứu bị phá hủy thì làm sao đây? Bọn họ không biết những thiết bị và tư liệu này quý giá đến mức nào ư? Huống chi chúng ta mới làm xong số liệu! Bây giờ đang bắt đầu! Đã bắt đầu!"

Nhân viên văn phòng kiên trì khuyên nhủ: "Không còn cách nào nữa giáo sư, ngài hãy nghĩ đến địa hình nơi này, đâu thể để bọn họ đánh vào trong thành phố đúng không?"

Các nhà khoa học nhanh chóng ý thức được sự thật là chỉ có phía này thoáng đãng vắng vẻ, đương nhiên cũng hiểu rõ mạng người quan trọng, đành phải nhịn, sau đó chợt nhớ đến tài liệu để trong sở nghiên cứu, liền vội vàng thu dọn đồ trên bàn, chuẩn bị chạy đi cứu giúp từng thứ. Khu thí nghiệm được đặt một gian phòng quan sát kiên cố, đống giấy toán loạn trên bàn và dưới đất là thành quả sau mấy lần thảo luận của họ, không thể nào bỏ mặc ở đấy.

Tư liệu cái gì... Bỏ trốn thoát chết vẫn quan trọng hơn được không! Nhân viên văn phòng tưởng tượng hình ảnh cơ giáp nghiền tới, lá gan run rẩy, động tác trên tay nhanh hơn rất nhiều. Mấy người ba chân bốn cẳng đem máy tính, bản vẽ điện tử và các loại vật phẩm nhét vào không gian cầm tay, rối rít lên xe cơ khí chạy hết tốc độ về ký túc xá, sau đó lại cuống quít thu dọn hết đồ đạc, cuối cùng mới chịu rời đi.

Tiếng nổ mà cơ giáp gây ra vang từ xa đến, mọi người nhìn qua, chỉ thấy hai cơ giáp làm cho người ta rung động đang gào thét xông tới phía bên này, trong lúc chiếm đấu gây ra từng trận nổ mạnh, thậm chí còn làm mặt đất rung chuyển, cuồng phong xoáy lên thổi cho mái tóc của họ chẳng khác nào ổ gà.

"... Thật lợi hại." Dù nhà khoa học không hiểu nhiều về cơ giáp, nhưng lúc này cũng thấy bọn họ thật mạnh mẽ, không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

Mọi người phụ họa, nhanh chóng rời khỏi nơi này đến tập hợp với đội ngũ đi trước, vừa bước vào phi thuyền, vừa nói thầm hình như cứ thấy quên quên gì đó. Người bên cạnh nói: "Tôi cũng thế, những gì nên mang đi đều đã mang rồi phải không?"

"Chắc thế, ngẫm lại từ đầu, chúng ta đang đứng trong phòng quan sát chờ thí nghiệm, sau đó phải rút lui, lúc ấy trên bàn có..." Nhà khoa học nói xong thì khựng lại, "Đợi đã, chúng ta chưa đóng thiết bị hả?"

Bước chân của mấy người khác dừng lại, trái tim cùng hẫng một nhịp, rối rít chạy như điên tới cửa sổ phi thuyền, vừa nhìn ra ngoài vừa bất an hỏi: "Hai người kia là ai? Có người của chúng ta không? Hay là gửi tin?"

"Nhanh đi nhanh đi, không kịp bây giờ!"

Nhân viên nhận được chỉ thị, vội vàng chạy, những người còn lại tiếp tục quan sát, chỉ thấy trên bầu trời màu xám bỗng lóe ra một chút tia sáng trắng, ban đầu chỉ là mấy tia lẻ tẻ, càng ngày càng nhiều hơn, màu sắc cũng càng ngày càng trầm, ngay sau đó hợp lại thành một vòng xoáy tròn khổng lồ, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng năm giây.

Bạch Thời và Thừa Viêm đã đánh tới phụ cận, lúc này, Bạch Thời vừa tìm được cơ hội nện một quyền đập cho tên kia rơi xuống.

Một tay Thừa Viêm chống xuống mặt đất, vất vả lắm mới giữ vững cơ thể, bỗng nhiên ngẩng đầu. Y đã phát hiện, tốc độ và phản ứng của Bạch Thời đều nhanh hơn mình, nếu như nguyên nhân không phải do cơ giáp, vậy thì chỉ có thể giải thích rằng —— Tinh thần lực của người này cao hơn y.

Đương nhiên, Bạch Thời không biết suy nghĩ của Thừa Viêm, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, chuẩn bị rút kiếm xông tới, nhưng đúng lúc này Bạch Thời chợt nhận ra điều gì đó, động tác khựng lại, cậu bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng xung quanh tăng mạnh, hình như cơ thể đang bị một lực nào đó hút vào.

Một giây sau, trên màn hình xuất hiện một tin tức: Bên kia là sở nghiên cứu sự chuyển tiếp, đang làm một thí nghiệm chưa kịp đóng, nhất định phải coi chừng.

Bạch Thời: "..."

Mẹ kiếp, không thể gửi sớm hai giây hả?! Còn nữa, đêm hôm khuya khoắt làm thí nghiệm cái lông gì chớ, đám quái nhân cuồng khoa học mấy ông quá vô lý rồi đó! Ông đây có thành quỷ cũng không tha cho mấy người.

Cảm giác này cũng gần giống như khi rơi vào lỗ sâu lúc trước, cậu không đợi Lục Việt nhắc nhở luống cuống tăng tốc chạy trốn, nhưng ánh mắt vừa liếc qua đã nhìn thấy một bóng người, nghĩ thầm: nguy to!

Thừa Viêm bay thẳng từ dưới đất lên, va thật mạnh vào người Bạch Thời. Nếu không phải sợ pháo hạt sẽ làm nổ bay khu thí nghiệm, y thật sự muốn nã một pháo, nhưng thế này cũng được. Y lui hẳn về phía sau, tung ra một cú đá, dùng sức đá Bạch Thời vào vòng xoáy: "Chơi cho vui đi!"

Động tác của Bạch Thời bị lực hút ảnh hưởng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, căn bản không trốn thoát, chỉ chớp mắt đã bị đá bay. Bạch Thời phẫn hận muốn chết, trước khi bị hút đi hoàn toàn, cậu liếc mắt nhìn Thừa Viêm, tinh thần lực tăng mạnh, vô thức cầm kiếm vung về phía trước, ra lệnh cho Lục Việt biến hình.

Thừa Viêm đứng rất gần vòng xoáy, cũng nhận lấy lực hút tương đương, y đang cố gắng lao ra ngoài, nhưng hình như chân phải bị cái gì đó quấn lấy, trong chớp mắt y nhận ra đây là một cái roi màu trắng lóe ánh vàng, sắc mặt Thừa Viêm thay đổi, nhưng không đợi y kịp phản ứng đã bị kéo vào theo.

Ngay lúc phát hiện tình huống bên kia, Joshua đã vội vã lao lên cao, trơ mắt nhìn bóng hai người biến mất trong vòng xoáy, phản ứng đầu tiên là đuổi theo, y chuẩn bị gửi Lam ra khỏi cơ giáp, nhưng khi cánh tay vừa nâng lên, Joshua phát hiện quần mình bị giật một cái, mặc dù rất nhẹ, nhưng không thể bỏ qua.

Joshua nhìn thoáng về phía Lam.

Lam cố gắng dùng tất cả sức lực để túm được quần y, ánh mắt nhìn Joshua cực kỳ kiên định: "Tớ muốn đi theo."

Joshua không nghe rõ người này nói gì, nhưng việc đó không cản trở hai người hiểu nhau, y nhìn Lam, cuối cùng không đành lòng từ chối.

Giờ phút này vòng xoáy hình tròn kia đang từ từ thu nhỏ lại, Joshua nhớ mình đã hứa với Tống Minh Uyên, nhanh chóng kết nối máy truyền tin, trong lúc vội vã chỉ kịp gửi một tọa độ, sau đó lao thẳng vào vòng xoáy.

Khu thí nghiệm vang lên mấy tiếng lách tách, dần dần bình tĩnh lại, xung quanh lại chìm vào bóng tối, gió đêm thổi qua thảo nguyên, khu vực này chỉ còn xót lại mấy đốm lửa nhỏ, nhanh chóng chạy về phía chân trời xa xôi.

Lúc Tống tướng quân chạy tới, có thể nói nơi này đang rơi vào cảnh hỗn loạn, nhìn trên mặt đất có thể thấy rõ từng mảnh đất khô cằn và những cái hố sâu hoắm, xe cứu thương đang đậu cách đó không xa, phía trên đều đặt khoang trị liệu cao cấp, nặng thì bị đưa vào bệnh viện, nhẹ thì được chữa trị ngay tại chỗ, bên ngoài không thiếu người sốt ruột chờ đợi, mong ngóng chiến hữu có thể mau chóng hồi phục.

Lửa trên phi thuyền đã được dập tắt, hiện trường cũng được phong tỏa, chính phủ địa phương và cảnh sát đang tìm hiểu tìm huống, hơn mười mấy phóng viên bị ngăn cản bên ngoài tìm cách phỏng vấn, có thể nói là loạn xì ngầu."Tống tướng quân!" Thiếu tá nhận được tin tức từ binh sĩ, vội vàng chạy tới.

Tống tướng quân chú ý tới tiến triển nơi này từng thời khắc, giữa đường nhận được tin con dâu gặp nạn, sau đó lại biết con út nhà mình đã đến, trái tim ông nhảy lên tận cổ họng, chỉ sợ tiểu Uyên nổi điên rồi làm thịt hết mấy nhà khoa học kia, sau đó bắn nổ căn cứ quân sự, lúc này vội vàng hỏi: "Tiểu Uyên đâu rồi?"

Thiếu tá nghe vậy chợt nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Tống Minh Uyên, cảm thấy hơi lạnh trong lòng đang bốc lên ngùn ngụt, nói: "Còn đang ở trong sở nghiên cứu."

"Dẫn tôi đi!"

Trước khi Việt gia tìm lại được con trai út, toàn bộ đế quốc chỉ có mỗi một thiên tài cấp song S là Tống Minh Uyên, mặc dù hành vi khiêm tốn, truyền thông rất ít khi đưa tin về Tống Minh Uyên, nhưng nơi này rất gần đế đô, đã thế quân đội luôn nhăm nhe người ta, cho nên những người công tác trong hệ thống quân sự như họ đều biết đến sự tồn tại của Tống Minh Uyên, hơn nữa cũng rất muốn gặp một lần. Chỉ là hôm nay vừa thấy mặt, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ —— Không hổ là cấp song S, không hổ là con trai của Tống tướng quân, khí thế thật khủng bố!

Nhưng cũng có tin đồn nhỏ đang lan truyền, hình như một trong hai cơ giáp kia là người yêu của Tống Minh Uyên, người ta hành xử như vậy cũng coi như có lý có cứ... Phải không?

Tống Minh Uyên không biết đám người xung quanh đang nghĩ gì, anh đứng trong khu thí nghiệm, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mấy nhà khoa học đang xem xét thiết bị, im lặng không nói một lời.

Mấy người bên kia bị khí thế mà Tống Minh Uyên phát tán ép tới tê cả da đầu, ngay cả liếc mắt cũng không dám liếc sang hướng kia, bọn họ tiếp tục tập trung trên đài thí nghiệm, vừa thương lượng, tiện thể mở bảng điện tử ra viết một đống công thức chằng chịt, vẽ rất nhiều hình học phức tạp, cuối cùng mới đứng dậy nhìn về phía người nào đó.

Tống Minh Uyên nhẫn nại hỏi: "Sao rồi?"

"Điểm chuyển tiếp kéo dài càng lâu chứng tỏ nó càng ổn định, dựa theo mong muốn của chúng tôi, sau khi thông gian được mở ra sẽ phải kéo dài liên tục mười đến hai mươi phút..."

"Tôi không nghe mấy thứ này." Tống Minh Uyên ngắt lời, "Nói thẳng kết quả cho tôi biết."

"..." Nhà khoa học nói, "Thời gian duy trì ngắn, thí nghiệm thất bại, chứng minh lúc điểm chuyển tiếp mở ra vẫn là bán thành phẩm."

Ánh mắt của Tống Minh Uyên trở nên lạnh lẽo: "Cho nên?"

"... Ý định ban đầu của chúng tôi là khai thông nửa khu vực sau giữa tinh hệ chính và tinh hệ Bell." Nhà khoa học giải thích, "Nhưng bây giờ đã thất bại, nếu may mắn họ sẽ bị chuyển tới một vị trí nào đó trong tinh hệ Bell, còn nếu không họ sẽ bị chuyển ra khỏi đế quốc, có lẽ là Phỉ Tây, có lẽ là đế quốc thú nhân, cũng có khi xa hơn."

Nhà khoa học dừng lại một chút: "Lần này tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên khả năng ra khỏi đế quốc... Khá lớn."

"Nếu dựa theo số liệu lúc trước để mở lại lần nữa, có thể chuyển tới cùng một nơi không?"

Nhà khoa học vô thức lùi về phía sau một bước: "Không thể đảm bảo."

Trái tim Tống Minh Uyên nặng nề.

Sóng năng lượng trong không gian quá mạnh mẽ, Bạch Thời và Thừa Viêm bị tách ra giữa đường, lần lượt bị cuốn vào chỗ sâu nhất, ngay sau đó lại bị một lực rất mạnh hất văng ra ngoài.

Đây là một cánh rừng, cây cối vừa lớn vừa tươi tốt, thân cây còn cao hơn cả cơ giáp, che khuất cả bầu trời, rất là đồ sộ. Thừa Viêm liên tiếp xô đổ hai cây mới vất vả dừng lại, y thu cơ giáp, nghe thấy cách đó không xa truyền đến vài tiếng gầm rú, liền lôi súng ra chậm rãi tới gần, sau đó đồng tử co lại đầy nguy hiểm.

Trước mắt là một khoảng đất trống rất rộng, tám chín con khủng long heo đang túm vào một chỗ chém giết nhau, cảnh tượng khá là máu me và kịch liệt. Y từng nghe nói mỗi khi đến kỳ giao phối, khủng long heo sẽ cử hành một nghi thức tranh đoạt giống cái, có lẽ chính là cái này. Thừa Viêm âm thầm đoán được địa điểm mình đang ở, nhưng ngay lúc đang định bỏ đi, y chợt nhìn thấy thứ gì đó ở ngay chính giữa, khóe miệng khẽ giật giật.

Thời điểm Bạch Thời rơi xuống, chẳng biết may mắn làm sao mà lại bay thẳng vào vị trí chiến đấu kịch liệt nhất, Lục Việt nhanh chóng cho ra tư liệu, nói lúc này công kích của khủng long heo khá lợi hại, bản thân chúng cũng rất mẫn cảm, tốt nhất là đừng cử động. Bạch Thời không có ý kiến, bảo nó biến thân, cố gắng thu nhỏ lại một chút, sau đó ngửa đầu nhìn trận chiến ngay khoảng cách gần, chỉ cảm thấy cực kỳ rung động, trái tim bé nhỏ đang run run từng hồi đây nè.

Bạch Thời bất an hỏi: "Mi định biến thành cái gì? Không bị phát hiện chứ?"

"Không đâu, chương trình của tui do tiền bối của cậu viết nha, trí tuệ rất cao." Lục Việt tin tưởng trăm phần trăm, "Cho cậu xem bên ngoài một chút."

Bạch Thời nhìn qua màn hình, thấy đây là thứ có lớp này chồng lên lớp khác, hình như là... Thứ gì đó. Bạch Thời mặt liệt câm nín mất hai giây, dây thần kinh nào đó trong đầu đứt phựt: "Biến lại cho ông!"

"Nhưng mà chủ nhân, cậu không biết thế này sẽ khiến chúng không tới gần sao?"

"Không cả nhà mi ấy mà không!" Bạch Thời nổi giận, "Mi đã từng nhìn thấy một đống phân bự chà bá như vậy chưa? Hơn nữa nó còn phản quang được!"

Lục Viêt: "..."

Lục Việt yên lặng co lại tới mức nhỏ nhất, nhưng không đợi nó giải thích vì sao chương trình lại viết thế này, một trong những con khủng long heo đang hùng hổ chém giết đã xông về phía trước đá thẳng vào người nó, "VIU~~~", đá nó bay thật xa.

Thừa Viêm: "..."

Bạch Thời nhìn cảnh vật xung quanh không ngừng bay ngược, trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ, vì sao trước kia mình lại độc miệng nói cơ giáp của nam chính là nhị hóa?! Vì sao!!!

[Edit] Thiết Lập Này Hỏng Rồi (1-199)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ