Chap 7:Sinh nhật cuối cùng

3.6K 270 10
                                    

.
.
.
.
.
.

"Em vẫn sẽ tin rằng câu chuyện
của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc

Em sẽ chôn vùi một thực tế và một sự thật đã thấm vào da thịt em lúc này

Em sẽ cố gắng viết nên trong suy nghĩ của em một câu chuyện

Là một khởi đầu mới chỉ em và anh cùng nhau mỉm cười hạnh phúc
Lúc đó , chỉ có những câu chuyện vui nơi đây

Những câu chuyện hạnh phúc chỉ
riêng chúng ta có

Em mong được một lần nào đó 
Khi em bỏ đi

Anh sẽ chạy về phía em, ôm em và nói
" Anh không thể và không bao giờ để em rời xa anh " 

Nhưng em biết.......

Đó chỉ là những điều tưởng tượng 
trong ảo tưởng của em mà thôi

Và câu chuyện tưởng như đã lấp đầy
trang giấy của chúng ta

Đã kết thúc.......!!!!"
------------------------------------

Tỉnh dậy,SoonYoung cảm thấy đau đầu. Rõ ràng hôm qua anh chỉ uống một chút rượu nhưng chẳng hiểu sao lại đau đầu đến vậy. Nhìn lấy cơ thể trần của mình, thước phim quay chậm về đêm hôm qua dần hiện ra trước mắt anh. Nhìn qua bên cạnh, hơi ấm của người kia vẫn còn nhưng người đã biến mất. Anh không nói gì, lập tức xuống giường.
Căn biệt thự hôm nay vẫn yên lặng như mọi hôm, nhưng có lẽ hôm nay lại khác biệt, không chỉ im lìm, nó còn mang không khí lạnh lẽo đến đáng sợ dù đâu đó mùi thức ăn vẫn lan tỏa ra cả căn bếp.
SoonYoung đánh mắt nhìn một lượt, anh nhìn thấy bóng lưng nhỏ quen thuộc của cậu, hình ảnh bận rộn của cậu ở bếp dường như anh chưa bao giờ được thấy. Áo sơ mi xanh đậm được xắn bừa quá khuỷu tay, lười biếng bỏ ra ngoài quần. Quần thể thao đen bó thoải mái ôm lấy đôi chân nhỏ thon gọn. Hình ảnh cậu cẩn thận nếm thử thức ăn và nhăn mặt khi mùi vị của thức ăn quá tệ, anh cũng chưa được thấy bao giờ. Trước đây, Sohye cũng có làm như thế này nhưng anh chưa từng để ý, chỉ tùy tiện ăn đại một chút rồi cả hai cùng đi làm, không buồn nói với nhau câu nào.
SoonYoung bước nhẹ đến bàn ăn và ngồi xuống đấy. Cảm giác này thực lạ, có gì đó quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm trong anh. Quen thuộc vì đây cũng là lúc thường ngày anh đợi Sohye làm đồ ăn sáng, nhưng khác là cảm giác hoàn toàn khác biệt nhau. Anh không biết và cũng chẳng muốn biết, chỉ im lặng gom góp lấy hình ảnh hiếm hoi này vào trong con mắt của mình.

Nghe tiếng động, Jihoon vô thức quay lại. Nhìn thấy anh, cả cơ thể cậu như mất trọng lực, cứ đứng yên tại chỗ, đôi mắt hiện rõ những tia phức tạp. Câu chuyện đêm qua quay chậm trở về trong trí nhớ của cậu, nơi hậu huyệt phía dưới vì anh mà đã sưng đến chảy máu khiến bây giờ cậu đi lại thực sự quá khó khăn. Hình ảnh bình thản của anh khiến tim cậu nhói lên từng nhịp. 
Không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi
Cậu cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, tỉ mỉ chuẩn bị dụng cụ ăn. Đây là lần đầu tiên anh ở nhà ăn cơm cùng cậu nên có chút gì đó nơi cậu cảm thấy ấm áp. Không ai nói với nhau một tiếng nào, chỉ biết chăm chú riêng vào việc của mình, nhưng có lẽ riêng họ đều không thể biết được rằng đối phương đều đang nghĩ đến mình. 
SoonYoung ăn xong cũng không nói gì, trực tiếp đứng dậy đi về phía phòng khách, lấy tài liệu chuẩn bị đi làm. Cậu vẫn đi theo anh, đứng trước cửa để tiễn anh, vẫn tuyệt nhiên không nói lấy câu nào với nhau.

||Chuyển ver||(SoonHoon){Hoàn}Hôn nhân 100 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ