Chương 13

1.3K 189 1
                                    


Là một Gryffindor, có thể không là gì, nhưng luôn muốn được mọi người yêu thích, so với cha cậu chỉ có hơn chứ không kém. Snape cự tuyệt đi những thứ đó, nghĩ đến kia là con của Lily, anh lựa chọn tin tưởng nam hài kia.

Trong thực tế, trong lớp học, anh luôn làm khó nam hài, một nửa là bởi vì anh tuyệt vọng, một nửa là anh muốn cho Potter phù hợp với mong đợi của anh, cưỡng bách anh sắm vai một kẻ xấu. Nhưng mà, căn nhà này, rất khó mà xem nhẹ. Phòng thì nhỏ, có một người dì tính tình chanh chua, dượng thì thô bạo, cùng với một biểu ca hay khi dễ người......không, này hoàn toàn không phù hợp với những gì anh tưởng tượng, một chút cũng không giống.

Snape trầm tư, đáp án liền ở trước mắt, rất đơn giản......nhưng mà anh vẫn không thể tin. Không có đáp án khác sao? Nghĩ một hồi, anh chìm vào giấc ngủ. Anh thực sự bị âm thanh vang vào làm cho anh từ ngủ say mà bừng tỉnh, tuy rằng xa ngoài cửa truyền đến đã có giảm bớt không ít âm lượng.

Snape chần chờ mà ngẩng đầu lên, dọc theo dây thép mà bò đến đáy lồng sắt, từ khe hở mà nhìn thấu ra bên ngoài. Đã hoàng hôn. Trong phòng ánh sáng đã trở nên ảm đạm. Anh có thể ngửi được tầng dưới đã truyền đến mùi thức ăn -- là sườn lợn rán, anh nghĩ.

Đột nhiên truyền đến tiếng vang, hẳn là ghế dựa ngã xuống đất. Dursley thô bạo mà hắng giọng, phẫn nộ mà rít gào: "Vô dụng......phế vật......không bình thường......quái vật --!"

Thình lình truyền đến âm thanh như vậy, làm Snape không nhịn được mà sợ hãi, hình như là có cái gì đó đụng phải bàn ăn. Anh có thể nghe thấy âm thanh va chạm. Một lát sau yên lặng hẳn, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đi lên lầu. Dưới lầu thanh âm của Dursley hiện tại nghe càng gần: "Liền ở trên đó cho ta! Ngươi ngày mai không cần ăn cơm, ngày mốt cũng vậy!"

Cửa mở, Potter tiến vào, sắc mặt thay đổi. Cậu tay trái cầm mắt kính, tay phải che cái mũi, máu từ khe hở ngón tay vẫn còn lưu lại. Nam hài thở hổn hển, phẫn nộ mà đem án thư cùng ghế dựa mà đá văng ra, lập tức ngồi xuống chân giường, mắt lục tràn đầy phẫn nộ.

Snape còn chưa kịp phản ứng, lại truyền đến tiếng bước chân đi lên lầu, lúc này đây, có tiếng gõ cửa nhỏ. Potter đứng lên, mở cửa, dì cậu đến, trong tay cầm một đồ vật -- thoạt nhìn giống như túi chườm nước đá. Petunia đem túi chườm nước đá đưa cho cháu trai, nam hài mang lên mắt kính mà tiếp nhận. " Mau. Dùng nó cầm máu, không được để máu dồn lại." Nàng nói, thanh âm có chút dồn dập, cứng ngắc nhưng vẫn có chút run rẩy. "Cám ơn dì Petunia." Potter đơn giản nói, có chút mơ hồ. Petunia do dự một chút, tay nàng đã để trên chốt cửa, lại xoay người lại đối mặt với cháu trai.

"Ngươi vì cái gì nhất định phải chọc hắn tức giận?" Nàng nhỏ giọng oán trách, nói, thanh âm chói tai rồi lại mang theo chút khẩn cầu. Thống khổ, phẫn nộ cùng uể oải đồng thời xuất hiện ở trong ánh mắt nàng. Potter kháng nghị nói: "Ta cái gì cũng không có nói, một chữ đều không có!" Nàng đánh gãy lời nói của cậu. "Chính là loại biểu tình này, ngươi biết! Ngươi liền không thể hảo hảo mà làm một người ngốc sao --"

Potter cũng đề cao thanh âm: "Là hắn chọc ta trước, mãnh liệt mà nói xấu ba mẹ ta, bắt bẻ ta khi ta đang làm việc, ngươi biết ta không có lười biếng, ta là muốn an an tĩnh tĩnh mà ngốc --" "Đủ rồi!" Petunia kêu lên. Nàng cắn môi, sau đó mới bình tĩnh một chút, "Kêu ngươi làm cái gì thì ngươi liền làm cái đó, không được cãi lại, không được khiêu khích, xem hắn như thượng đế , đừng bao giờ cãi Vernon!"

Nàng xoay người, đối cửa phòng ngủ, lại tạm dừng một chút, không nặng không nhẹ mà nói thêm một câu, vẫn cứ đưa lưng về phía nam hài: " Chúng ta vì ngươi mà bảo vệ hết thảy, điểm này ngươi ít nhất có thể hiểu được đi, không phải sao? Ngươi không giống chúng ta, thậm chí căn bản chúng ta không có cơ hội cự tuyệt thu nhận ngươi." Nàng kéo cửa ra, rời đi, đóng cửa lại. Snape nghe được trên cửa còn bị khóa lại bằng một cái khoá sắt.

Potter vẫn cứ đứng đó trong chốc lát, rồi mới trở lại mép giường mà ngồi xuống, cẩn thận mà đem túi chườm nước đá để ở trên mũi, một bàn tay đặt ở sau cổ -- hiển nhiên cậu đã là chuyên gia ngăn máu mũi, Snape nghĩ.

Đại khái chỉ tầm hai mươi phút, trong phòng chỉ nghe được tiếng Potter hít thở, dần dần bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, nam hài đứng lên, máu mũi đã ngừng. Cậu từ án thư mà lôi ra một cái thùng nhựa, đem túi chườm nước đá ném vào, dùng khăn lông ướt lau sạch sẽ mặt cùng tay, đem khăn lông để ở thùng bên cạnh. Cậu xoay người hướng tới cửa sổ, Snape nhìn đến cái mũi cậu đang sưng lên, xương gò má có một dấu bàn tay.

Potter trầm tư trong chốc lát, đột nhiên chú ý tới lồng chim. Cậu đi tới, vạch vải bố ra.

" Hảo, Spartacus," cậu ôn nhu nói. Trong khoảng thời gian rất lâu, Snape cùng nam hài nhìn chăm chú lẫn nhau. Cuối cùng, Potter cũng nói chuyện. " Xin lỗi, Spartacus......chỉ sợ buổi tối hôm nay ta không có thức ăn cho ngươi ăn rồi. Ta hy vọng ngươi đã ăn no." Cậu tạm dừng một lát, lại bổ sung nói: "Ngày mai......ngày mai ta sẽ nghĩ cách mà giúp cho ngươi có đồ ăn." Tiếp theo cậu leo lên giường nằm xuống, mặt hướng tới vách tường. Cậu cũng không có phát ra âm thanh gì.

In Care Of (HP- Snarry- Đồng Nhân) (Drop)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ