Chương 88

106 6 0
                                    


Thanh âm của Sở Tô cũng không nặng, lại mỗi chữ đều thẳng tắp đập vào trong lòng Sở Nghiệp, chỉ một câu nói đầu tiên khiến Sở Nghiệp cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, suýt nữa cầm không nổi cái ly trong tay, hai mắt vốn đối diện với ánh mắt Sở Tô vậy mà theo tính phản xạ trốn tránh, sau khi ý thức được phản ứng của mình liền vội vã nhìn về phía Sở Tô lại phát hiện cậu biểu tình bình tĩnh ngồi, như là đối với phản ứng của mình không có bao nhiêu chú ý.

Kỳ thực phản ứng của Sở Nghiệp Sở Tô hoàn toàn nhìn ở trong mắt, chỉ là không muốn đi chú ý mà thôi, sau khi cậu nói xong câu đó không nói gì nữa, chỉ là bình tĩnh nhìn người trước mắt mà mình đã gọi ba mười chín năm.

"Tiểu Quai, con đang nói cái gì vậy?" Sở Nghiệp nhìn cậu, cau mày giống như không giải thích được, "Ba và mẹ con làm sao vậy? Hiện tại đang nói chính là chuyện mới vừa rồi của con, không nên ..."

"Không nên thế nào? Không nên nói sang chuyện khác sao? Rốt cuộc là ai đang nói sang chuyện khác?" Sở Tô cắt ngang ông, ngoài ý muốn lại cười một chút, chỉ là nụ cười này có châm chọc không nói ra được, "Ba thật đã cho rằng con muốn cùng ba nói chuyện chỉ là chuyện của con và Tiếu Thần thôi sao? Không, này chỉ là một trong số đó, chủ yếu nhất là chuyện của ba và mẹ, còn có chuyện của người phụ nữ vừa rồi." Cậu ngừng một chút, lắc đầu, tiếp tục nói, "Con không nói, không có nghĩa là con cái gì cũng không biết, cho nên ba không cần lại che giấu."

Nghe thấy lời của cậu tay Sở Nghiệp run lên, ly nước lung lay đi, giọt nước theo mu bàn tay rơi xuống đất, trong nháy mắt đó ông vậy mà không có dũng khí nhìn vào ánh mắt của Sở Tô.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, so sánh với Sở Tô bình tĩnh, Sở Nghiệp tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt thành quyền đều nổi lên gân xanh.

"Tiểu Quai ..." Trầm mặc hồi lâu, Sở Nghiệp mở miệng kêu một tiếng, thanh âm khàn khàn lợi hại, ông muốn nói cái gì cũng không nói ra khỏi miệng, sau cùng chỉ có thể hóa thành một câu, " .... Con lúc nào thì biết được?"

"Lúc cấp hai, ở X thị trong lúc vô tình gặp ba và Dương Giai, sau đó con lại lén tìm người điều tra chuyện của hai người." Sở Tô đáp, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Xin lỗi, nếu như có thể con cũng không muốn làm như vậy." Đúng vậy, nếu như có thể, ai lại nguyện ý đi thăm dò chuyện ba của mình ở bên ngoài có tình nhân hay không... Chuyện này, kiểm chứng nếu như là thật không phải là kết quả cậu muốn, nhưng muốn cậu không đi tra cậu cũng không làm được.

Đối với lời xin lỗi của cậu Sở Nghiệp cũng không có để ý bao nhiêu, đến lúc này ông căn bản không có lập trường trách cứ Sở Tô đi tìm người điều tra chuyện của ông nói cho cùng nếu như không phải ông có lỗi trước, làm sao sẽ đến một loạt chuyện về sau. Sở Tô nói năm cấp hai liền phát hiện chuyện của ông và Dương Giai, vậy cũng là năm năm trước, chỉ một câu nói này liền đem trốn tránh của ông qua nhiều năm như vậy tự cho là đúng đánh phá thành mảnh nhỏ, ông tự cho là đã che giấu tốt, lại không biết người ông muốn che giấu nhất đối với chuyện của ông cùng Dương Giai ngược lại đã sớm biết đến rõ ràng.

"Kia vì sao con không hỏi ..." Sở Nghiệp nói thật nhỏ, hai tay cầm cái ly, "Vì sao không hỏi ta a."

"Vì sao a." Sở Tô nhẹ giọng lập lại một lần, nói, "Có lẽ là sợ ba chính miệng thừa nhận đi, hoặc là còn muốn duy trì một nhà ba người này tồn tại đi." Nói tới chỗ này cậu dừng lại, nhìn Sở Nghiệp cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái ly, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn là đem lời trong lòng nói ra, "Bởi vì không muốn làm đứa trẻ không có cha mẹ, cũng không muốn trở về lúc đầu mấy ngày hoặc nửa tháng đều không gặp được cha mẹ, cho dù biết rõ khi đó hai người làm bạn với con là vì bồi thường, cũng không nhịn được muốn có nhiều hơn một chút." Bởi vì sợ một ngày nói ra, tất cả ấm áp cũng không lại thuộc về cậu được nữa.

CHIẾN LƯỢC CÔNG PHÒNG CỦA ĐẠI THẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ