Mấy hôm sau lúc đang ngồi học tôi nghe mấy chị cùng lớp kháo nhau rằng hôm nay sẽ được thực tập với một giáo viên bản ngữ rất trẻ và đẹp trai. Gớm! Thế thì có gì thú vị. Dân Tây là cái dân vốn dĩ đã mắt sâu mũi cao, trán rộng cho nên nhìn thằng nào lại chả đẹp giống thằng nào. Chỉ có dân châu Á mới xấu đẹp rõ ràng thôi. Chẳng bao lâu sau vào giờ học, Sinh bước vào và theo sau Sinh là Andrew. Sinh giới thiệu với cả lớp rằng hắn là giáo viên bản ngữ cho chúng tôi thực tập đối thoại. Mấy cô, mấy chị tre trẻ thì xôn xao hẳn lên, ríu ra ríu rít. Còn tôi thì lại càng thở dài ngao ngán. Tưởng ai chứ hắn thì... chán bỏ xừ... Nội nhìn cái đầu trọc của hắn thôi tôi cũng đã mất hứng rồi nói chi đến đối thoại. À! Không đối thoại mà “đối thọi” thì được...
Sau buổi học tôi ở lại và “làm phiền” Sinh như thường lệ. Nhân lúc anh đang sắp xếp mấy bài kiểm tra thì tôi lên toe toét:
- Thầy... hồi hôm bữa hát hay quá đi. Bữa nào đi hát karaoke nha. Cho em thưởng thức “giọng ca vàng” của thầy nữa đi. Không thua gì ca sĩ.
Anh nhìn tôi đẩy gọng kính lên, bĩu môi:
- Không rảnh. Bận bù đầu đây. Với lại “giọng ca vàng” mà, hát lung tung, vàng mất giá.
Tôi hếch mũi cười nụ:
- Thấy ghê không. Toàn là vàng giả mà thầy cứ kiêu. Hi hi hi.
Sinh cũng nhìn tôi bật cười:
- Người đẹp kiêu mới có giá. Ha ha ha.
Cái cách nói của Sinh làm tôi rùng mình. Hình như càng ngày, anh tập cái tính “tới luôn” giống tôi thì phải. Nếu vậy, tôi cần cắt đứt mạch ngay lập tức, một người đẹp biết mình đẹp thì thật là nguy hiểm. Tôi nhướn mày cười với Sinh cắt đuôi luôn:
- Phải. “Giá hành, giá hẹ” ngoài chợ giờ rẻ lắm thầy. Chỉ cần 2.000 là em quơ nguyên nắm luôn.
Nghe xong nụ cười trên môi Sinh chợt tắt, anh lườm tôi:
- Lúc nào em cũng là kẻ dập tắt niềm vui của người khác là sao? Rảnh quá thì đi xuống dưới lấy dùm tôi ly nước. Hậu tạ sau.
Tôi tủm tỉm:
- Được. Thầy nói đó nghe.
Tại phòng giáo vụ, tôi vừa đứng rót nước vừa nhớ lại cái lườm của Sinh khi nãy, tự nhiên tôi cười khúc khích. Làm mấy thầy cô giáo ngồi gần đó (kể cả Andrew) đều tròn mắt nhìn tôi xong rồi họ tự nhìn nhau. Chắc họ đang nghĩ là tôi bị điên. Tôi nén cười, cắn môi lại, rót cho đầy ly nước rồi phóng đi mất.
Trong khi Sinh uống cạn ly, thì tôi chìa tay mè nheo:
- Thầy... đồ hậu tạ đâu?
Sinh để ly nước xuống và nhìn tôi gỡ mắt kiếng ra lục cặp rồi quay qua tôi:
- Không có đồ gì đáng giá ở đây. Thôi để kì sau đi.
Tôi xụ mặt:
- Thầy hứa lèo... Mốt đừng sai em xuống dưới lấy nước nữa.
Anh gãi đầu nhăn nhó:
- Thiệt là giờ không có cái gì đẹp hết. Kì sau nhé.
![](https://img.wattpad.com/cover/1555117-288-k342502.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Thưa thầy...em yêu anh!(completed)
Teen FictionBạn có bao giờ dám nghĩ là bạn yêu thầy giáo của mình không? Chỉ mới nghĩ thôi đã là một chuyện động trời rồi nói gì đến việc "thổ lộ". Ấy vậy mà có một cô bé 17 tuổi đã dám "theo đuổi" chính thầy giáo đẹp trai của mình. Với một cá tính mạnh mẽ, hài...