Chương 11 : Vụng Trộm

2.8K 64 1
                                    

Heo rừng bán được giá tốt, Tiết Tùng cố ý để cho Diệp Nha làm cơm tẻ ăn, Diệp Nha còn làm thêm một chén canh trứng gà lớn, chuẩn bị cho hắn bồi bổ.

Nàng ở phòng bếp làm đồ ăn, Tiết Thụ không biết từ nơi nào ôm đến một nhánh cây bạch dương khô héo to bằng ngón cái, dùng cây đước trong núi vây quanh làm hàng rào nho nhỏ cho gà con, tuy nhìn đơn sơ, nhưng cũng có thể sử dụng được. Diệp Nha tranh thủ lúc rảnh rỗi ra sân sau nhìn thoáng qua, đã thấy hắn ngồi xổm ngoài hàng rào, vẫn không nhúc nhích xem những con gà con đang líu ríu bên trong, thường thường phát ra tiếng cười hắc hắc ngây ngô.

Cây xanh cao lớ vươn ra một nhánh cây rậm rạp lá che trên đầu hắn, Diệp Nha cũng không sợ hắn bị phơi nắng, để mặc hắn tự chơi một mình.

Đợi cho đồ ăn đều chuẩn bị tốt, Tiết Bách đi Lý gia trang đã trở lại, Diệp Nha dời cái bàn đến giường đất ở phòng đông, trước người Tiết Tùng, một nhà bốn người ăn cơm vô cùng náo nhiệt.

”Đồ ăn của nương tử là ngon nhất!”

Tiết Thụ gắp cho Diệp Nha một miếng thịt, lại tự gắp vào chén mình, vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, vừa ăn vừa khen nói.

Tiết Tùng và Tiết Bách đều gật đầu.

Diệp Nha bị khen ngượng ngùng, thấy trong tô còn nửa cái bánh ngọt, cầm muỗng lên múc một muỗng gắp đưa cho Tiết Tùng, “Đại ca, huynh ăn cái này nhiều một chút đi.” Tiết Tùng thoáng chần chờ, cúi mâu, cầm chén đựng lấy.

”Ta cũng muốn ăn!” Tiết Thụ liếc mắt nhìn Tiết Tùng, chu miệng nói.

Diệp Nha vốn làm rất nhiều, tiện tay đưa muỗng cho hắn nói: “Đây, thích ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu.” Bụng Tiết Tùng có vết thương, không tiện gắp đồ ăn, nàng phải chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.

Ánh mắt Tiết Thụ tối sầm lại, gục đầu xuống, nương tử vừa rồi rất vui vẻ gấp cho đại ca...

Tiết Bách mím môi cười trộm, trêu tức nói: “Nhị tẩu, nhị ca muốn tẩu gắp cho huynh ấy đó.” Ngốc nhị ca này, thế nhưng còn biết ghen tị.

Diệp Nha kinh ngạc, giây lát nghĩ đến vấn đề Tiết Thụ hơi ngốc, sợ hắn lại đột nhiên hỏi nữa, liền múc cho hắn một muỗng lớn, “A Thụ cũng ăn nhiều một chút.”

Tiết Thụ nhìn chén của Tiết Tùng, nhìn nhìn lại chén của mình, thấy nương tử gắp trứng gà cho hắn nhiều hơn đại ca, lập tức vui vẻ nở nụ cười, nâng chén lên há to mồm ăn cơm.

Tiết Tùng bất đắc dĩ lắc đầu, bình tĩnh nhìn về phía Diệp Nha, thấy hai gò má của nàng phiếm hồng, đôi mắt trong veo cúi thấp xuống, hai hàng mi nhẹ nhàng mấp máy, bộ dáng muốn nâng lên nhưng lại không dám, dường như ngay cả cơm cũng không dám ăn, chiếc đũa đưa tới miệng, để thật lâu mới lấy ra, thật là một bộ dáng ăn chậm nuốt chậm.

Đang nhìn ngẩn ngơ, nàng bỗng ngẩng đầu, Tiết Tùng chấn kinh, lập tức thu hồi ánh mắt lại, cực lực áp chế khẩn cảm giác khác thường trong lòng, bưng chén lên chuẩn bị ăn cơm.

Hắn nghe nàng khuyên Tiết Thụ từ từ ăn, giọng nói nhỏ nhẹ.

Hẳn là không phát hiện hắn nhìn chăm chú chứ? Tiết Tùng giả vờ lơ đãng theo thứ tự nhìn quét một vòng, nhị đệ đang nhìn nàng cười, trên mặt nàng đã khôi phục tự nhiên, tam đệ, tam đệ lại nhìn nàng chằm chằm...

Tiết Gia Tiểu Nương Tử Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ