Bí thư chỗ tôi là một con người khó đoán biết, bình thường thì hiền lành ít nói nhưng dễ dao động mà có lẽ đấy là điều đáng sợ nhất với một con người. Daniel đã đánh trúng vào cái điểm yếu mà ông đang vướng mắc, đó là gia đình ông, một gia đình trung bình và dựa dẫm hết vào ông. Các đầu mục cần đến tiền cứ như những mũi kim, mỗi ngày chích vào da thịt ông một tí. Ông cần tiền mua xe cho thằng con lớn sắp đi làm, cần tiền nuôi mẹ con đứa con gái thứ hai vì nó chưa có công ăn việc làm mà nhà chồng nó thì quá đỗi khó khăn, cưới nhau xong là nó đã nhao về ăn bám ông rồi ông cần tiền cho vợ ông thuốc thang cái căn bệnh huyết áp khó chữa....trăm thứ tiền đổ lên đầu ông. Nhiều lúc tôi bắt gặp ông bóp trán suy nghĩ hay gục đầu xuống bàn với cái bộ dạng thảm thương không thể không mủi lòng. Chúng tôi cũng có tạo điều kiện cho ông về mặt kinh tế rất nhiều nhưng mục đích của xã hội thời nay không phải là đủ ăn đủ mặc nữa mà phải là ăn ngon và mặc đẹp nếu không giữ mình sa ngã chỉ là vấn đề thời gian. Với Daniel, ông có thể có tất cả nếu ông nghe lời.Daniel sẽ làm cho ông và gia đình ông được nở mày nở mặt với thiên hạ chỉ cần ông đừng đi lệch con đường của hắn.
Cảnh lặn lội đội mưa đến nhà ông Bí thư vào một ngày chủ nhật, Daniel chờ ngoài xe với tâm trạng lo lắng, không biết cái thằng đầu đất này có làm đúng kịch bản mà hắn đã dựng cho nó không. Chỉ cần có ông này đồng ý thì phần thắng lại ngả về phe Daniel, khi đó hắn sẽ chờ xem chú Jin Young sẽ làm gì. Cha Daniel đã mắng vào mặt hắn một trận vì có mỗi một việc ấy mà không giải quyết được thì chết đi cho xong. Hắn cú lắm, bị cha mắng hắn là hắn cú lắm, hắn thích cái câu "con hơn cha là nhà có nóc", nói thế như thể từ trước nhà hắn không có mái thế thì hắn sẽ cho thiên hạ biết nhà hắn đổ mái bằng. Hắn càng quyết tâm thực hiện cho kỳ được cái công việc mà hắn đang mưu tính. Hắn cứ hết ngồi trong xe lại mở cửa xe đứng ra ngoài, dáng vẻ bồn chồn không yên. Cái thằng Jack chết giẫm, không biết khua môi múa mép gì mà cả tiếng đồng hồ chưa thấy ra. Nói dài, nói dai thành nói dại, hắn đã dặn rồi cứ đưa quà rồi dăm câu ba điều xong thì té, có thế mà mãi không xong. Cứ thấp thỏm chờ đợi mãi mới thấy cái bóng dáng lạch bạch, liêu xiêu của Jack thấp thoáng nơi đầu ngõ.
Vừa thấy Jack, Daniel hỏi ngay :
- Thế nào?
- Gớm, anh cho em thở tí, lão ta chê.
- Chê là sao, lão không nhận thật à? Daniel túm cổ áo Jack hỏi dồn dập, giọng như quát. Jack cười khành khạch :
- Làm gì mà anh sốt sắng còn hơn em thế, ai mà chê tiền được hả? Hắn thở phào một tiếng, đưa tay bợp tai Jack :
- Mày mà còn nhí nhố thế làm sao thắng nó được. Nói cụ thể anh nghe xem thế nào?
- Lên xe đi, vừa đi em vừ kể, đứng đây ngộ nhỡ người nhà lão ta ra thì phiến toái. Daniel gật đầu, vội vàng lái xe đi. Jack lúc này mới thuật lại buổi nói chuyện với ông Bí thư :
- Em nói y như anh dạy, là chỉ đến thăm vì thấy cháu lão ốm thôi, lão bảo mình chu đáo quá, lão ta nói Định Diên là người có năng lực, nhiệt tình chỉ mỗi cái tội là con gái nên việc phấn đấu và hy sinh sẽ hạn chế không như đàn ông được.